“Bố...” Thư Tình ôm mặt, mắt nhòe đi.
Người vừa ra tay đánh cô là Lê Cảnh, bố ruột của cô.
Lê Cảnh ném cặp tài liệu lên sofa, mặt hằm hằm tức giận
“Cái đồ bất hiếu! Mày nói lại tao xem!”
Đang lúc chuyện hợp tác giữa Thẩm thị và Lê thị còn chưa đâu vào đâu, nó lại muốn ly hôn với Thẩm Thiều Đình. Cơn thịnh nộ đã được nhóm lửa sau khi gặp ‘con rể’ nay lại vì mấy lời loạn ngôn của con gái mà sôi lên sùng sục. Lê Cảnh thật muốn đánh nó thêm một cái để cho nó tỉnh ra.
Bọn họ nhận nó về Lê gia, cho nó ăn sung mặc sướng, đã không thổi gió được gì bên tai Thẩm Thiều Đình thì thôi, còn muốn phá hoại.
Khuôn mặt của Lê Cảnh trở nên xa lạ trong mắt của Thư Tình, nó làm cô không còn ôm hi vọng gì đối với sự yêu thương của ông nữa. Nhưng đây là cuộc đời cô, cô có quyền quyết định.
Suy nghĩ này thôi thúc Thư Tình, cô không sợ hãi gì mà cương quyết nói: “Bố mẹ không đồng ý cũng được. Con vẫn sẽ ly hôn với Thẩm Thiều Đình, đây là cuộc đời của con, không phải của hai người…”
“Mày!!!” Lê Cảnh vung tay lên, những lời trả treo của Thư Tình làm ông ta hoàn toàn nổi điên. Nếu không phải là Dương Dung lao tới ôm ông ta lại, thì không biết thứ gì sẽ giáng xuống Thư Tình nữa.
“Thôi mà ông. Con bé nó còn trẻ người non dạ, để tôi khuyên nó.”
“Mẹ con bà coi làm gì thì làm, đừng phá hỏng chuyện của tôi là được!” Lê Cảnh đẩy Dương Dung ra, bực bội mà đi lên lầu.
Phòng khách chỉ còn là ba mẹ con, Thư Di tỏ ra hiểu chuyện: “Mẹ lên lầu với bố đi, để con ở đây nói chuyện với chị Tình cũng được.”
Giọng Thư Di ngoài mặt thì tỏ ra nhỏ nhẹ, nhưng chỉ có cô ta mới biết, trong lòng mình đang dậy sóng hân hoan đến thế nào. Thư Tình là thiên kim hàng thật giá thật thì sao chứ, chất lượng còn không bằng một góc đồ giả là cô đây.
Chỉ tiếc là kịch xem đang hay, Dương Dung lại nhảy vào phá đám. Trong suy nghĩ của Thư Di, Thư Tình phải bị đánh thêm vài cái nữa chị ta mới bớt ngu ngốc ra.
Thư Di lén bĩu môi nhìn về phía Dương Dung, chỉ thấy bà vẫn ngồi yên ở đó, không có dấu hiệu nào là muốn đi.
“Thôi còn lên trước đi, để mẹ nói chuyện với chị.”
“Vâng...” Thư Di mất hứng bỏ đi.
Còn lại mình Thư Tình, cô khó khăn chống tay ngồi dậy, đôi mắt ráo hoảnh nhìn người sinh ra cô.
Thư Tình lớn lên ở cô nhi viện, những năm tháng tuổi thơ của cô chỉ xoay quanh một suy nghĩ là làm thế nào mới là đứa bé ngoan để được người ta nhận nuôi. Nhưng dù cô có tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện bao nhiêu, người được đưa đi đều là những đứa trẻ khác. Cuộc sống cô độc nhiều năm đã tạo cho Thư Tình tính cách hướng nội, ngoại trừ việc bày ra bộ mặt đã được luyện tập đến quen, cô không biết cách nào để làm vui lòng trưởng bối trong cái nhà này.
Dương Dung nhìn Thư Tình ngồi đó mà tâm trạng hỗn tạp, là đứa bé bà mang nặng đẻ đau chín tháng mà sinh ra, sao không có tình cảm cho được. Chỉ là tình cảm của bà với Thư Di quá bền chặt, bà nhất thời không thể chấp nhận được sự thật con bé không phải là con mình. Lại cộng thêm việc Thư Di bất mãn, oán trách, nó khiến bà không biết làm cách nào để đối xử với Thư Tình như bình thường.
“Bé ngoan.” Dương Dung nâng Thư Tình dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Con nên bình tĩnh một chút, con mới chỉ gả cho Thẩm Thiều Đình được mấy ngày, sao con có thể vội vàng phán xét anh ta như thế được.”
“Nhưng…”
“Đừng nói gì… để mẹ nói hết. Cuộc sống này không thể hoàn hảo trọn vẹn như con muốn, phải biết cách chấp nhận nó.”
“Thẩm Thiều Đình là một người đàn ông có vẻ ngoài, tiền tài, địa vị, là niềm mơ ước của rất nhiều thiên kim ở cái đất Hà thành này. Con may mắn được gả cho anh ta, con nên bằng lòng với điều đó.”
Những lời chẳng khác gì tẩy não của Dương Dung làm Thư Tình hoàn toàn chết tâm. Tại sao bà có thể xem việc sống chung với một người đàn ông bạo lực là may mắn. Có phải bà cũng đem tư tưởng như vậy khi gả cho Lê Cảnh không?
Thư Tình chợt cảm thấy nực cười hơn bao giờ hết, cô không biết phải đối đáp thế nào với Dương Dung nữa.
Giữa lúc không khí giữa hai mẹ con gượng gạo đến cực điểm, quản gia từ bên ngoài đi vào: “Phu nhân, xe cậu Thẩm đang đợi ngoài cổng, cậu ấy muốn đón cô Tình về.”
Thẩm Thiều Đình? Sao anh ta biết cô ở đây? Hai mắt Thư Tình mở to, cô theo phản xạ lùi về phía sau một chút.
Dương Dung thấy phản ứng này, bà ta thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, còn về nhà đi. Con gái đã lấy chồng, không thể lúc nào thích là về nhà mẹ đẻ.”
“Trương quản gia, đưa con bé ra cổng.”
“Cô Tình, đi thôi.” Trương quản gia đi tới bên cạnh Thư Tình, đem một thân vô tri vô giác