Nghe nói Thư Tình chưa có người yêu, Vincent như mở cờ trong bụng, ham muốn chinh phục lại được kích thích, anh cầm ly rượu tới chỗ của Thư Tình.
“Không phiền nếu tôi mời cô một ly chứ.”
Vincent tỏ ra ân cần, rồi không đợi Thư Tình có đồng ý hay không, Vincent đặt ly rượu vào tay cô.
Thư Tình theo phản xạ rút tay mình ra song đến khi nhìn lại thì trên tay cô không phải là ly rượu đỏ nữa, nó là một bông hoa hồng màu trắng thuần khiết.
“Thứ này thích hợp với em hơn. Không ngại nhận nó chứ?” Vincent nháy đôi mắt hoa đào, đem nó phóng điện khắp nơi, chỉ tiếc là hoa rơi cố ý mà nước chảy vô tình, Thư Tình chỉ dành cho anh ta cái nhìn lạnh nhạt.
“Xin lỗi...”
Thư Tình lắc đầu, dù đang cảm thấy lạc lõng trong bữa tiệc xa hoa của Thư Di, cô cũng không muốn buông mình tìm kiếm vào những niềm vui vô bổ.
Thái độ của Thư Tình khiến Vincent có phần ngoài ý muốn, anh gượng gạo thu tay về, cũng chấm dứt chủ đề tán tỉnh mà thay đó là một chủ đề nghiêm túc hơn.
Nhưng anh ta mới gặp Thư Tình ngay lần đầu tiên, cũng không có điểm chung gì để mà tán gẫu, đành hỏi những câu nhạt nhẽo đại loại như: “Em cảm thấy bữa tiệc hôm nay thế nào?”
Hỏi xong câu này, Vincent lại cảm thấy nực cười, thật đáng buồn cho một kẻ được mệnh danh là sát thủ trong năm giây như anh, sao lại lưu lại lạc tới bước đường này chứ?
Trong khi đó, đối với Thư Tình thì đây là sự đeo bám rất khó chịu, cô chỉ gật đầu cho có lệ: “Rất đẹp, rất náo nhiệt.”
Mặc dù không khí giữa hai người vô cùng gượng gạo nhưng nhìn từ xa, hình ảnh một nam nhân tuấn mỹ cao lớn chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt, cô gái thì giống như ngượng ngùng mà cúi đầu, thật là một hình ảnh đẹp giống như poster của một bộ phim điện ảnh.
Cảnh này được chụp lại một cách rõ nét trong điện thoại của Thư Di, cùng với hình ảnh Vincent đặt ly rượu vào tay Thư Tình, cô ta đính kèm hai bức ảnh này vào tin nhắn.
Đích đến của nó là Thẩm Thiều Đình, người chồng đang ở phương xa của Thư Tình, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào nếu biết cô vợ của mình ở nhà đã lăng loàn tới mức này rồi?
“Trông chị ta vui vẻ lắm.” Thư Di nhếch môi, lòng mong chờ vào màn kịch hay mà cô ta sắp được chứng kiến.
Tin nhắn được gửi tới thành phố Lâm, tại một vùng quê hẻo lánh thuộc huyện Hòa, vì sóng điện thoại ở đây khá yếu, Thẩm Thiều Đình vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn.
Hắn và Hàn Đông đang ngồi trên một chiếc xe việt dã dẫn tới một xã sâu nhất trong huyện. Mặc dù cả hai đã sử dụng loại xe xịn nhất, thế nhưng cỗ máy này vẫn không đấu lại được sự mấp mô của con đường, đã mất gần hai giờ, song bọn họ mới chỉ đi được hai phần ba quãng đường.
“Nơi này mới được nối lưới điện cách đây ba năm, còn trước đó, cuộc sống chẳng khác gì thời cổ. Không tiếp cận được công nghệ, cán bộ lại bỏ bê, chả trách cậu có đăng tin tới cỡ nào, cũng không tìm tới đây được.” Hàn Đông nhìn khung cảnh hoang vu hai bên, nói một câu cảm thán.
Thẩm Thiều Đình không trả lời, đứng giữa con đường mà một bên là vách núi, một bên là vực sâu, hắn nhớ lại những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời, trong lòng giờ không giờ không rõ là tư vị gì nữa.
Năm Thẩm Thiều Đình mười lăm tuổi, hắn chứng kiến cảnh đứa em trai từ từ chết đi trước mắt mà không làm được gì khác. Nó bị dị ứng đậu phộng, mặc dù mỗi bữa ăn, mỗi thứ đưa đến tay nó đều được kiểm tra kỹ lưỡng nhưng vẫn không ngăn được bàn tay kẻ gian. Chiếc bánh sinh nhật được hòa vào loại bột đậu không mùi không vị, nó cứ thể mà chết tức tưởi trong cái ngày đáng lẽ ra là vui nhất.
Em trai hắn mất, bố mẹ hắn cũng như đi nửa cái mạng, và trong lúc hỗn loạn, hắn bị người ta bắt cóc.
Thẩm Thiều Đình không còn nhớ rõ những ngày tháng đó trôi qua như thế nào. Hắn bị trói hai tay, bịt kín hai mắt, lăn lộn theo bọn chúng từ nơi này đến nơi khác, thứ cảm