Edit: Vàng Chóe
Này là…
Màn hình của máy giám sát bỗng nhiên tối đen, lại vào thời khắc căng thẳng như vậy, Ấn Hán hoảng hốt, cậu nhìn sang Cao Dương Khanh đứng bên cạnh, nhướng mày với vẻ mặt chất vấn.
“Hửm? Tớ nào biết điện đột nhiên ngừng hoạt động, tớ vừa mới thức tỉnh kỹ năng này thôi, vẫn chưa kiểm soát tốt.” Cao Dương Khanh trong tay cầm hai tia điện vẻ mặt vô tội, cuối cùng là bất chấp tất cả, thừa nhận chính mình không được.
Phía bên Ấn Hán đã xảy ra tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, mà bên Lưu Thanh Nhạc đã trở thành một mớ hỗn độn, vốn dĩ điều khiển từ xa đã phí rất nhiều sức, bị gián đoạn như vậy, xác sống trung niên bên này đã lập tức thoát khỏi sự kiểm soát, khôi phục lại bản năng kiếm ăn, đám côn trùng xác sống hôm trước Ấn Hán giấu trong cái xác cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lưu Thanh Nhạc nhanh chóng phát hiện ra xác sống trung niên này không ổn, lập tức lùi về phía sau, ngay khi anh vừa lùi đến nơi an toàn, xác sống trung niên với quần áo đoan chính này lập tức phát nổ, kèm theo tiếng nổ mạnh là một đám côn trùng nhỏ màu đen tràn ra từ trong cơ thể nát vụn, một đám lao về nhóm người Lưu Thanh Nhạc.
Ấn Hán cảm nhận được sự chuyển động và phấn khích của côn trùng xác sống, lập tức kêu to không ổn.
Lôi Cao Dương Khanh chạy về phía phòng nghỉ “Tình hình có sự thay đổi, triển khai kế hoạch B”
“Đm cậu? Kế hoạch B đâu ra vậy?”
“Rút lui! Trúng kế rồi!” Lưu Thanh Nhạc đánh bay Lý Hạo đang nhào về phía anh, lúc này mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, đám côn trùng này lại có thể lây lan vi rút! Anh em trước đây từng kề vai chiến đấu bây giờ đã bắt đầu chém giết lẫn nhau, lần đầu tiên Lưu Thanh Nhạc hối hận vì đã đưa ra quyết định cứu viện này.
Anh giơ tay lên, tia điện màu xanh xuất hiện trên tay, ngay khi anh quyết tâm đánh về phía Lý Hạo.
Đột nhiên phía sau cửa truyền tới tiếng cụp.
“Dừng tay!” Ấn Hán vừa xông vào đã thấy cảnh như vậy, sợ tới mức hồn vía lên mây.
Đầu tiên cậu bí mật ra lệnh ngừng cuộc tấn công của đám côn trùng xác sống, sau đó cũng gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này.
“Những người này không biến thành xác sống, chỉ tạm thời mất đi ý thức, mọi người đừng giết họ.” Không biết từ lúc nào mà Cao Dương Khanh đã cầm một cái loa phát thanh đứng trên giường, tuyên truyền bằng cả niềm đam mê mãnh liệt ra bốn phương tám hướng.
Mọi người vừa thấy hai người đến tiếp viện, lập tức tràn ngập hy vọng, Lưu Thanh Nhạc nghe được lời khuyên của người cầm loa thần bí, suy nghĩ nửa giây, sau đó dùng lôi điện đánh ngất Lý Hạo đang điên cuồng, nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng các đội viên bị mất ý thức đã bị khống chế.
Một trận hỗn chiến qua đi, bây giờ chỉ còn bảy tám người có thể đứng vững.
“Xin hỏi hai người là?” Lưu Thanh Nhạc lễ phép dò hỏi tổ hợp hai người trước mặt, hai người đều trông rất trẻ chỉ tầm 17 18, một người da trắng xinh đẹp, có vẻ như hình dung một chàng trai như vậy là không thích hợp, nhưng nó lại là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Thanh Nhạc, một người khác thì cao to đẹp trai.
Quan trọng là ở tận thế, hai người lại không gia nhập quân đội, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà còn có thể giữ cho quần áo mình sạch sẽ đúng là không dễ dàng.
Điều khiến mọi người tò mò là chàng trai trắng nõn này lại đeo một đôi găng tay nhung, bây giờ là mùa hè, ngay cả khi tận thế đến thì nhiệt độ cũng chỉ thấp hơn năm ngoái một chút thôi, cũng không nên mang găng tay như vậy.
Nghĩ đến ví dụ thê thảm trước đó, chẳng lẽ tay của chàng trai này bị xác sống cắn sao?
Ấn Hán thấy Lưu Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào găng tay heo hồng phấn của mình, trong lòng tràn đầy khinh thường.
Người đàn ông này nhìn có vẻ kiên cường, thế mà hành vi lại thô tục như vậy.
Cao Dương Khanh ở bên cạnh không nghĩ vậy, mặc dù y biết Ấn Hán đã ngụy trang một chút, nhưng y vẫn lo lắng rằng thân phận của Ấn Hán bị bại lộ.
“Tôi là Cao Dương Khanh, cậu ấy là Ấn Hán, khi tận thế đến chúng tôi vô tình phát hiện ra nơi này, nên vẫn luôn trốn tại đây.” Cao Dương Khanh vừa nói vừa đi đến trước mặt Ấn Hán, che Ấn Hán kín mít.
“Lưu Thanh Nhạc, đội trưởng đội cứu viện của thành phố A.” Lưu Thanh Nhạc tự mình giới thiệu họ tên, sau đó đi vòng qua Cao Dương Khanh, đến bên cạnh Ấn Hán, bất ngờ cầm tay cậu lên.
“Cho tôi xem tay”
“……”
“???” Đối lập với sự bình tĩnh của Ấn Hán, nội tâm của mấy đội viên phía sau đã có thể so với phim cung đấu.
Thấy đội trưởng lôi kéo tay của một chàng trai