Có rất nhiều người muốn trèo lên giường của Hạ Đông Minh, người nói thích anh cũng không ít.
Hạ Đông Minh bao lâu nay đều ngồi trên vị trí cao, thế nên mắt nhìn người cũng cực chuẩn, một người ở trước mặt anh nói lời thật lòng hay là giả dối gần như đều không thể giấu diếm được.
Lục Ninh là thật sự thích anh.
Ánh mắt Hạ Đông Minh nhìn cậu càng trở nên phức tạp.
Ánh mắt của Lục Ninh vẫn không hề có ý chùn bước nhìn thẳng vào anh, nếu đã đến mức độ này, cậu nghĩ, bản thân cần một câu trả lời一一 cho dù đó là một đáp án khiến cậu hết hẳn hy vọng.
Một lúc lâu sau đó, Hạ Đông Minh mới khẽ mỉm cười.
“Lục Ninh, để tôi cho cậu biết, sự yêu thích của một người đàn ông là như thế nào.”
Hạ Đông Minh sức lớn, cũng không biết có phải là vì muốn để Lục Ninh hiểu rõ về thực tế hay là muốn giày vò cậu, từ trước đến nay anh đều chưa từng làm gì thô bạo trên giường nhưng lần này lại ra tay dằn vặt Lục Ninh.
Trong tay người này Lục Ninh gần như không còn sức đánh trả, nhanh chóng bị Hạ Đông Minh áp chế dễ như ăn cháo, bị anh đặt ở dưới thân mình vừa bắt đầu chân cậu còn giãy dụa rất ghê, Lục Ninh trước nay cũng chưa từng vùng vẫy nhiều đến vậy.
Mãi đến khi cơ thể bị lật lại, khuôn mặt vùi vào trong gối, áo sơ mi mỏng manh bị xé rách. Hạ Đông Minh có đôi bàn tay của một người nghệ sĩ, dù cho là đang làm những chuyện hạ lưu nhưng thoạt nhìn vẫn tựa như thể đang vuốt ve những phím đen trắng của cây đàn dương cầm.
Đến cuối cùng, khi đôi chân thon dài trắng ngần bại lộ trong không khí, chân của Lục Ninh run lên hệt như con cá bị người ta cạo sạch vảy đặt trên thớt vậy.
Lúc lồng ngực của Hạ Đông Minh ghé sát lại gần, Lục Ninh mời khẽ rụt về sau, nhìn anh bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng, phảng phất như không nhận ra được người này, cậu còn chưa thể tin nổi là Hạ Đông Minh sẽ đối xử với mình như thế.
Cậu muốn nói, Hạ tiên sinh, tôi không muốn.
Trước đây người này chưa từng cưỡng ép Lục Ninh.
Nhưng mà lời mới nói được một nửa, cơn đau đớn từ phía sau đã khiến những lời muốn nói tiêu tan. Lục Ninh tựa như bị một cây súng chậm chạp xuyên qua thân thể, đôi mắt cậu trợn tròn, dừng lại tất cả những vùng vẫy.
Trong đôi mắt đen như mực của cậu, rốt cuộc cũng không còn gì nữa.
Đau quá.
Cậu thấy ghê tởm, thấy buồn nôn, muốn khóc lóc cầu xin, muốn một lần cuối cùng cầu xin người đàn ông kia nhỏ chút lòng thông cảm, thế nhưng đến cuối cùng Lục Ninh lại chỉ cắn chặt lấy môi mình.
Người đàn ông trên thân cậu kia dường như là sợ Lục Ninh sẽ cắn vào đầu lưỡi mình, vì vậy lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, khi môi lưỡi dây dưa tựa như là nụ hôn ngọt ngào nhất giữa tình nhân với nhau, thế nhưng ở nơi khác lại khiến người cảm thấy lúng túng bị sỉ nhục.
Đến đoạn sau, đôi môi đẹp đẽ của Lục Ninh dưới ánh đèn vàng gần như muốn tan ra.
Trên trần nhà sáng ngời phản chiếu dáng vẻ cậu quần áo xộc xệch, bị người xâm phạm, đôi mắt Lục Ninh chớp động, nơi viền mắt đỏ hoe nước mắt rốt cuộc cũng lăn xuống, thấm ướt gối.
Hạ Đông Minh nghe thấy cậu lẩm bẩm nói, Hạ tiên sinh, tôi sai rồi.
Hạ tiên sinh, tôi sai rồi.
Hạ tiên sinh一一 xin lỗi.
Trái tim của Hạ Đông Minh bỗng nhiên đập mạnh lên, giống như là bị cái gì đó giữ lấy yết hầu, anh duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Lục Ninh gần như đã hôn mê vào trong lòng mình, sau đó là rời khỏi thân thể cậu rồi lấy chăn len cuộn lại, khẽ thở dài.
Như thế này cũng tốt.
Khi đó Hạ Đông Minh còn không biết rằng, Lục Ninh đã lôi trái tim của mình ra cho anh nhìn, nhưng kết quả lại bị người đạp một cước máu me đầm đìa. Anh tự cho rằng khiến cậu hết hy vọng là vì muốn tốt cho Lục Ninh, nhưng lại quên mất trái tim của chính mình.
Người như anh quá tự phụ, bất kể là trên thương trường hay là tình cảm.
Khi Lục Ninh tỉnh lại, trong căn hộ chỉ còn lại một mình cậu được quấn trong một chiếc chăn, trên cần cổ chi chít những dấu hôn, đôi mắt vẫn còn đỏ, cậu loạng quạng đứng lên đi vào phòng vệ sinh vặn vòi nước đến mức lớn nhất.
Trong sự mông lung, cậu nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của mình, Lục Ninh ôm lấy mặt để cho dòng nước tùy ý chảy xuống mặt, trên người, nước rất lạnh nhưng lại không lạnh bằng trái tim cậu vào giờ phút này.
Cho đến bây giờ Lục Ninh mới hiểu ra được, Hạ Đông Minh không cần tình cảm rẻ rúm của bản thân.
Cậu muốn có một câu trả lời, cơ thể của Hạ Đông Minh đã cho cậu đáp án rồi.
Còn có thể trách được người đó sao?
Là Lục Ninh tự vượt quá giới hạn.
Là cậu đã sai rồi.
…
Mấy ngày qua Lâm Tuyết Như gần như sụp đổ mất, lần đầu tiên Lục Ninh tham dự một buổi công chiếu đã bị người ta đập trứng gà, sau đó còn dẫn đến chuyện fans của cậu đánh người, sự cố giẫm đạp, những chuyện này đều liên tục nằm trên bảng hot search suốt những ngày qua.
Hot search liên tiếp lần này của Lục Ninh khiến cho người đại diện như chị ấy cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Chị Lâm là người đại diện nhưng ngay cả Lục Ninh cũng không liên lạc được, còn phải vội vàng chạy đi khắp nơi nhờ cậy quan hệ cho cậu.
Sự kiện lần này tuy đã bể tan tành nhưng