Hạ Đông Minh ngồi ở ghế sau ghét bỏ liếc nhìn Lục Ninh ướt như chuột lột, sau đó anh liền đẩy người qua bên cạnh một chút nhưng người này đã sốt đến mức đầu óc mơ hồ, đẩy cái nào là ngã cái đó, đầu còn đập cộp một tiếng vào kính xe ô tô, anh dừng lại một chút rồi tức giận duỗi tay ra kéo người lại gần, vừa mới đặt tay lên trán Lục Ninh đã cảm thấy nóng ran rồi. Một tiếng than thở khó mà nhận ra được vang lên, bèn ôm chặt người vào lòng còn lấy cả áo khoác của mình đắp lên người cậu nữa.
“Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Hạ Đông Minh đang hỏi lão Chương, ông biết ý anh là đang muốn hỏi đến cái người vừa rồi mới cười nhạo Lục Ninh, bèn cười một cái rồi nói: “Tiên sinh, lần trước cậu đi dùng bữa cùng Tổng giám đốc Vương, Vương Ngải đó, người phụ nữa kia cũng đi cùng.” Lão Chương lúc đó cũng đi theo Hạ Đông Minh, cho nên có ấn tượng với Trình Tuyết cũng không có gì là kỳ lạ.
Hạ kim chủ dường như đang lờ mờ nhớ ra có một người như thế, vì vậy cũng đồng thời nhớ tới mấy lời không hay Vương Ngải đã nói về Lục Ninh trước mặt anh.
“Người của Vương Ngải?”
Lão Chương vâng một tiếng.
Hạ Đông Minh nhíu mày lại, cười lạnh: “Vậy thì ngay cả Vương Ngải cũng xử lý đi. Chó nhà mình mà không biết dạy bảo, ra ngoài cắn người thì lại học chủ nhanh lắm.”
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Đông Minh nổi cơn lôi đình vì Lục Ninh như thế này, cho dù là chuyện của Trần Vận trước đây chính anh cũng cũng chưa từng tự ra mặt.
Lâm Tuyết Như nghe thấy thế liền hoảng sợ, Vương Ngải kia là người thế nào, tổng giám đốc của Đằng Hoa đó, nói là hô mưa gọi gió trong cái thành Tứ Cửu này cũng không quá đáng, nhưng vì một câu nói của Hạ tiên sinh sẽ xong đời hay sao, chị ấy bèn điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt của chính mình, sao cho có vẻ tao nhã một chút, không nên để trông giống một bà chị già chưa từng nhìn thấy sự đời.
“Ngoài ra cái tên kia…”
“Chú thử điều tra xem nó còn từng làm chuyện gì nữa.”
Lão Chương gật đầu tỏ ý đã biết.
“Cô là người đại diện của Lục Ninh?”
Lâm Tuyết Như gật đầu, nhưng nghĩ ra Hạ tiên sinh cũng không nhìn thấy nên lại vội vàng vâng một tiếng.
Hạ Đông Minh nhíu mày, thầm nghĩ bên người Lục Ninh đúng là toàn những người ngốc nghếch như cậu cả. Nếu chị Lâm mà biết được mình bị người khác nghĩ như vậy chắc là tức chết mất, tốt xấu gì thì chị ấy cũng là một người phụ nữ thông minh tháo vát cơ mà.
Đợi đến khi vào trong bệnh viện, người đã được đưa thẳng lên phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, cả một tầng trên sân thượng chỉ có một mình Lục Ninh là bệnh nhân, Lâm Tuyết Như âm thầm ngưỡng mộ trong lòng cái gọi là đặc quyền của giai cấp này.
Thế nhưng Hạ tiên sinh trái lại mang dáng vẻ đã quá quen thuộc với những điều đó, nếu như có một ngày người này phải đi xếp hàng đăng ký lấy số khám bệnh, e rằng có khi cũng chẳng biết rõ quy trình xếp hàng là như thế nào đâu.
Người có tiền ấy mà, quả nhiên là không ở cùng một thế giới. Phải đến khi xuống xe chị ấy mới chính thức nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Hạ tiên sinh, nói như thế nào được nhỉ, chắc kiếp trước Lục Ninh đã giải cứu dải ngân hà rồi.
Đúng là kim chủ nhà người ta.
Sau khi Viện trưởng đích thân khám bệnh cho Lục Ninh xong, bèn trao đổi vài câu với Hạ Đông Minh, anh gật đầu đáp lại còn lão Chương thì kéo Lâm Tuyết Như ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Đông Minh đợi mọi người đi hết mới ngồi xuống bên cạnh giường của cậu.
Lúc đứa nhỏ này tay chân lạnh như băng ngả vào trong lòng anh, loại cảm giác ấy rất khó dùng lời lẽ để hình dung được.
Ngón tay Hạ Đông Minh gõ gõ vào chóp mũi của cậu.
Sao mà còn nóng quá vậy.
Đồ ngốc.
Người này đại khái chắc là ngôi sao thê thảm nhất trong giới mà anh đã từng gặp rồi, hôm nay là để anh thấy được, trước đây khi không nhìn thấy, cũng không biết đã từng xảy ra chuyện gì quá đáng hay chưa.
Hạ Đông Minh được cung phụng quen rồi, những người bên cạnh anh có ai lại không đối với anh như vậy. Vì thế anh khó mà hiểu nổi sự bướng bỉnh của Lục Ninh, nhưng chính anh cũng không biết đối với mình mà nói bao nuôi Lục Ninh rồi thì cậu đi đóng phim chỉ là chơi chơi vậy thôi, nhưng chuyện đóng phim với Lục Ninh mà nói lại là công việc của cậu, sau này còn phải dựa dẫm vào đó nuôi sống chính mình. Cậu kiên trì như thế chẳng qua cũng là vì cuộc sống bức bách. Con người trên thế giới này bất kể là thuộc tầng lớp nào, ai mà lại không bị cuộc sống bức bách?
Mấy ngày Lục Ninh bị ốm, lão Chương đã đi điều tra những chuyện có liên quan đến Từ Châu Phàm và cậu, mọi việc đều đã rõ mười mươi. Khi đống tư liệu ấy được đặt trước mặt Hạ Đông Minh, anh chỉ đọc qua một nửa đã đau đầu rồi.
Là vì bị Lục Ninh chọc tức.
Xảy ra chuyện lớn như thế mà không nói một lời với anh.
Hạ Đông Minh gõ xuống bàn một cái rồi cất tiếng nói: