Tin tức Hạ Đông Minh xảy ra chuyện tuy rằng bên truyền thông không gợn lên bọt nước gì bởi dẫu sao đó cũng là nhà họ Hạ, không trải qua sự đồng ý của bên đó, truyền thông sẽ không dám đưa tin. Thế nhưng gần như là mọi người đều đã biết, ngay cả những người làm trong nhà họ Hạ cũng canh lúc trà dư tửu hậu bàn luận về chuyện này, vì thế giá cổ phiếu của Hạ Thị cũng theo đó rớt xuống một chút.
Hạ tiên sinh đóng cửa ở nhà làm một người bị liệt, trên núi Minh Cảnh còn tiếp đón không ít khách quý ghé thăm, xem như cái tin đồn kia đúng là hai năm rõ mười.
Vì vậy trước khi tình hình Hạ Thị ổn định được thế cuộc, gần như ngay lập tức lại có những kẻ rục rịch ngóc đầu dậy chống đối, cũng may là Hạ phu nhân tạm thời tiếp nhận công ty, ảnh hưởng thế lực vẫn còn ở đó, bà là người phụ nữ có thể áp chế được tình trạng hiện tại cho nên cũng không xảy ra chuyện lớn gì, tình hình này ngược lại cũng khiến Hạ phu nhân có thể nhìn thấy rõ trong những người bình thường đều sống ngoan ngoãn như thỏ, ai mới là kẻ lòng muông dạ thú.
Cậu của Hạ Đông Minh còn đích thân đến một chuyến, hai người họ cùng nhau bàn bạc một vài việc, vị chính khách vốn nổi tiếng là không bao giờ hiện rõ vui buồn trên khuôn mặt lúc mới đến thì hệt như con trai vừa mới mất, nhưng cho đến khi ra về thì lại giống như con trai đã sống dậy.
Lão Chương báo lại chuyện Lục Ninh đã gọi điện thoại đến với Hạ Đông Minh, một chân Hạ tiên sinh bị bó bột, lăn bánh xe trông rất gì và này nọ, nói lại, “Không phải Hạ Manh Manh nói thì cũng là vì nghe được tin tức ngầm ở đâu đó.”
Ông lão cười hiền, nói: “Cậu không muốn gặp cậu Lục sao, đây chẳng phải là vừa khéo rồi.”
Hạ Đông Minh xoay cái xe lăn của mình, làm bộ như không nghe thấy.
Lúc Lục Ninh quay trở về đã nhìn thấy hình ảnh Hạ Đông Minh ngồi nghiêng người trên xe lăn, trên người anh mặc áo ngủ, một bộ dáng nhàn hạ chẳng giống như mọi khi. Người đàn ông này rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tựa như năm tháng lại không lưu lại bất cứ dấu vết gì, đôi mắt ngày thường sắc bén là thế nhưng lúc này đây lại đang khép hờ, những sợi tóc rũ xuống bên tai, sắc môi có hơi tái, đó là dáng vẻ trước nay cậu chưa từng thấy bao giờ.
Toàn thân Lục Ninh đều cảm thấy lạnh lẽo, hành lý trong tay rơi bộp xuống đất, cả người ngây ngẩn, nước mắt rơi lã chã.
Rõ ràng là muốn không để ý gì đến người này nữa, thế nhưng vừa mới nghe thấy anh xảy ra chuyện đã ngóng ngóng chạy tới. Hạ Đông Minh đặt cốc trà trong tay mình xuống, lông mi khẽ chớp, vẫn mang dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ.
“Về rồi đấy?”
Lục Ninh nhào tới trên người anh, nhưng lại sợ đè lên cái chân bị thương của Hạ Đông Minh, cho nên động tác mới hết sức cẩn thận, nước mắt ngược lại cũng không rơi nữa, nhưng vẻ mặt vẫn là hết sức đau lòng, đã đến mức độ này chuyện có to tát hơn thế nào đi chăng nữa cũng không sánh bằng chuyện trước mắt.
Hạ Đông Minh ngược lại cảm thấy dáng vẻ này của cậu hiếm khi được thấy, trước đó vài ngày còn là kiểu chỗ nào cũng không thấy đúng, nhưng bây giờ lại cảm giác được Lục Ninh trước đây đã trở lại, Hạ tiên sinh trong thời gian ngắn đương nhiên là không muốn nói sự thật cho cậu biết.
“Chân… Không lành được nữa sao?”
Hạ Đông Minh không tỏ rõ ý kiến, ngón tay anh chạm vào khuôn mặt của cậu, hỏi rằng: “Vì sao lại trở về? Không quay phim nữa à?”
Lục Ninh cười kiểu miễn cưỡng, đáp lại: “Tôi đã xin nghỉ mấy tháng với đạo diễn Bạch.”
Hạ tiên sinh khẽ xoa đầu cậu một cái, giống như đang vuốt ve một con mèo con chó, anh có hơi đau lòng.
Lục Ninh không nói thật, cũng không nói với Hạ Đông Minh rằng mình đã để lỡ mất điều gì.
Lúc buổi tối khi bác sĩ đến thay thuốc cho Hạ Đông Minh, Lục Ninh cũng ở bên cạnh nhìn, dường như sắp khóc lên, bác sĩ còn phải nói nhỏ với anh một câu, “Cái chân này của cậu rồi cũng sẽ lành lại thôi, cậu không nói gì với cậu Lục à?”
Bác sĩ chính là lão Lưu ở bên chỗ cậu của anh, trước đây khi Hạ Đông Minh bị Lục Ninh cắn vào tai cũng là ông đã khám cho anh.
Hạ Đông Minh liếc mắt nhìn Lục Ninh một cái, ánh mắt nhàn nhạt cũng không ai biết được anh đang nghĩ cái gì, “Hoàn cảnh bên cạnh những đứa nhỏ này quá hỗn tạp, có lúc rất dễ bị người ta bẫy.”
Trong những đứa nhỏ mà anh nói tới, có bao gồm cả Hạ Manh Manh.
Lão Lưu bèn hiểu rõ.
Đến được vị trí như Hạ Đông Minh thường phải sống chung với nỗi cô đơn, có chuyện gì mà anh chưa từng gặp qua cho nên khi gặp phải những vấn đề như vậy đều sẽ phải suy nghĩ chu toàn, coi như là một phần trăm khả năng nguy hiểm thôi cũng sẽ phải suy xét đến. Những chuyện này càng ít biết đến lại càng tốt.
Cho nên anh mới không nói với Lục Ninh.
Chỉ là nhìn thấy cậu đau buồn như thế, trong đầu không khỏi dấy lên chút cảm xúc.
Đó là những cảm xúc anh chưa từng có bao giờ.
Đợi đến khi lão Lưu đi về, khi trong sảnh lớn chỉ còn lại có Hạ Đông Minh cùng Lục Ninh, anh mới nói rằng: “Nếu như chân tôi không lành được nữa…”
Thực ra trong lòng có ý muốn trêu cậu, chỉ là trên mặt không nhìn ra được mà thôi.
Thanh niên xinh đẹp trước mặt anh đây thật giống như đến tận bây giờ mới có thể chấp nhận được sự thật này, cậu ủ rũ cúi xuống, khẽ lẩm bẩm một câu còn tưởng rằng không ai nghe thấy: “Không có chân để đi tìm người khác, cũng tốt lắm.”
Khóe miệng của Hạ Đông Minh chẳng biết từ lúc nào đã giương lên, thật ra anh luôn thích người bên cạnh mình thức thời một chút, thế nhưng giọng điệu của Lục Ninh lại hiếm thấy tràn đầy ghen tuông như thế này, những lời kia lọt vào trong tai anh lại cảm thấy có chút buồn cười khó giải thích được.
Hạ Đông Minh vươn tay ra vò rối tóc cậu.
Tóc tai Lục Ninh bị người kia làm rối loạn, cậu mới hơi ngẩng mặt lên, đáy mắt nhìn vào chân của Hạ Đông Minh, đau lòng lắm nhưng vẫn cưỡng ép mình phải cười lên, rồi vùi mình vào trong lòng anh, nhỏ giọng