Lần đầu tiên của Lục Ninh rất đau, Hạ Đông Minh lúc bình thường cũng chẳng có bao nhiêu sự dịu dàng, anh là người đã quá quen với chốn trăng gió cho nên có chút rượu trong người rồi khi ra tay cũng không biết nặng nhẹ.
Thân thể của chàng trai bên dưới mình có làn da trắng sáng như gốm sứ, một đôi mắt đẹp có chút lơ đãng, cặp chân thon dài trắng mịn đang quấn lấy eo của anh, tựa như một chiếc lá ướt đẫm trong mưa gió, những sợi tóc ướt nhẹp dính vào bên tái, vùng trán rịn mồ hôi, hàng lông mi dài cũng khẽ run run, khuôn mặt đã nhuốm một màu đỏ dạt dào ý xuân. Đuôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã khẽ hếch lên, từ góc độ này nhìn xuống lại cảm thấy một luồng hô hấp diễm lệ trào dâng.
Cậu nhóc này chắc là lần đầu tiên, cho nên một chút âm thanh cũng không dám phát ra, đôi chân thon trắng nhẹ nhàng co lại, trên người phủ đầy những dấu hôn chi chít. Hạ Đông Minh hôn lên khuôn mặt trắng ngần của Lục Ninh, nhanh chóng tiến quân khiến cậu cảm thấy như bản thân bị tách thành hai nửa.
“Hạ tiên sinh… đau…”
Lục Ninh bám chặt vào lưng của Hạ Đông Minh, lùi về phía sau một chút, người kia không biết là đã nghe rõ chưa nhưng lại dùng nụ hôn ngăn lại Lục Ninh đang không nghe lời, đôi môi đỏ lên rồi lại càng khiến cậu đau hơn.
Vì vậy sau đó, Lục Ninh cuối cùng cũng không kêu nữa.
Cho dù cậu thật sự rất đau.
Cậu thất thần để mặc cho người đàn ông ở trên người mình muốn làm gì thì làm, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ đang phản chiếu bóng dáng của cậu, Lục Ninh thấy bản thân mình bị bày ra đủ loại tư thế, bị xâm chiếm bị ôm ấp, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy có hơi sợ chính bản thân mình như thế này, trong cơn mơ màng Lục Ninh cảm thấy có lẽ đây chỉ là một giấc mơ không phân rõ được là thật hay giả, có lẽ ngày hôm sau tỉnh lại cậu chỉ là một con bướm trong cơn mộng mị mà thôi.
Mãi đến tận sau nửa đêm, cơ thể của Lục Ninh dần dần trở nên mềm nhũn giống như làn nước, cả người không thể động đậy thoạt nhìn có hơi thê thảm và có chút đáng thương nhưng lại cũng mang theo chút quyến rũ khiến người khác động tình.
Những lúc như thế này Hạ tiên sinh thường sẽ không nói gì, nhưng nếu nói ra thì đều là những lời gợi tình làm Lục Ninh đến nỗi, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Nhưng mà giọng nói của người này lại rất hay, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã nhận ra rồi. Hiện tại nói chuyện còn hơi khàn khàn, có chút mập mờ không rõ làm người khác đến mức mặt đỏ tâm động.
Sau đó, Lục Minh mơ mơ màng màng mất đi ý thức, trước khi hoàn toàn lịm đi, cậu nghe thấy bên tai mình phảng phất có tiếng nói, “Lục Ninh, sau này theo tôi đi.”
Vậy là từ đó về sau, Lục Ninh đã đi theo Hạ tiên sinh.
Với địa vị như vậy của Hạ Đông Minh, anh chẳng cần phải tự ra mặt làm gì chỉ cần hơi hơi biểu lộ ra có chút ý tứ như thế thì đã có người vội vàng làm tốt nhằm tranh công với anh, chuyện của Lục Ninh cũng là như vậy, Hạ Đông Minh đã gọi một cú điện thoại cũng chẳng biết là gọi cho ai, chỉ nói một câu muốn nâng đỡ một