Phường thị Lâm Dương.Trời mới vừa tờ mờ sáng, sương mù còn chưa tan đi, nên toàn bộ phường thị bị bao phủ bởi một tầng không khí trắng mờ mờ ảo ảo như tấm màn che.Một tiểu viện được bao bọc xung quanh là tường đá màu xanh xám, sân nhỏ dài chừng ba trượng, bề ruộng chừng hai trượng, phần lớn diện tích là thổ nhưỡng tro đen, chỉ chừa lại một con đường chật hẹp bằng đá xanh ở giữa.Trong thổ nhưỡng tro đen có trồng một số linh thực cấp thấp, dưới sự tẩm ướt suốt đêm không một tiếng động của sương mù, linh thực bừng lên sức sống, uể oải vươn cành lá xanh nhạt non nớt.Tiếng cọt kẹt vang lên, gian nhà đá ở cuối con đường đá xanh mở rộng, một thiếu niên bước ra.Thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc quần áo xám tro, vóc người cao lớn, dung mạo khôi ngô, đôi mắt sáng ngời trong veo.Đó chính là Lục Huyền - người xuyên qua đây đã được không ít ngày.Hắn vốn là một thanh niên bình thường trên trái đất, chưa từng nghĩ khi tỉnh dậy lại không hiểu sao chiếm lấy thân thể của người thiếu niên này, trở thành một Linh thực sư tầm thường trong vô vàn người ở giới tu hành.
Sau khi vượt qua hỗn loạn và sợ hãi lúc đầu, Lục Huyền cũng dần thích nghi với thân phận mới của mình.Khởi đầu bình thường, không cha không mẹ, sống cô độc, tư chất phổ thông, tu vi Luyện Khí tầng hai.
Bằng vào nhiều năm tích lũy, thuê một khối linh điền ở trong phường thị để trồng linh thảo linh dược, cố gắng sinh tồn ở cái nơi tu hành nguy cơ bốn phía cá lớn nuốt cá bé này.Làn sương mỏng từ trong viện đập vào mặt khiến Lục Huyền vừa mới tỉnh dậy cũng tỉnh táo lại rất nhiều, hắn vây quanh linh thực và quan sát chúng một cách cẩn thận.Có chừng hai, ba chục gốc linh thực, giữa mỗi cây đều có khe hở nhất định, cây cao chừng một thước, phiến lá dài mảnh, trên đó có những ánh huỳnh quang màu trắng nhạt, điểm xuyết như những ngôi sao trong sương trắng.Đây là Linh Huỳnh Thảo, linh thực nhất giai, tương đối dễ trồng.
Khi thành thục có thể dùng làm tài liệu luyện chế mấy loại đan dược chữa trị vết thương, được sử dụng rộng rãi trong giới tu hành.Ngoại trừ Linh Huỳnh Thảo ra, trong viện còn hai cây, một gốc là Thực Nguyệt Thụ, một gốc...!Khác cũng là Thực Nguyệt Thụ.Thực Nguyệt Thụ là linh thực nhất giai, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lục Huyền, nó đã phát triển tốt đẹp, cao hơn đầu hắn một chút, giữa những chiếc lá màu xanh biếc thấp thoáng mấy chục quả màu trắng bạc giống như cái móc câu.Những loại quả này được gọi là Thực Nguyệt Quả, khi mới hình thành trông giống như hình trăng lưỡi liềm, dần dần hình trăng lưỡi liềm to ra và khi thành thục trở thành vòng trăng tròn.Thực Nguyệt Quả chín muồi có thể ăn trực tiếp, làm linh khí trong cơ thể của các tu sĩ Luyện Khí cấp thấp tăng nhẹ, đồng thời có thể dùng để luyện chế các loại đan dược trân quý như Bồi Nguyên Đan.Bất kể là độ khó trồng của Thực Nguyệt Thụ hay là trình độ hiếm hoi, thì giá trị đều thoáng cao hơn Linh Huỳnh Thảo.
Lục Huyền đặt nhiều tâm huyết nhất vào nó.Hai loại linh thực đều sinh trưởng không tệ, nhưng trên mặt Lục Huyền toát ra tia lo lắng.Hắn bước nhanh đến phía tây sân, ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay cầm phiến lá của một gốc Linh Huỳnh Thảo lên,