Cô không nhìn rõ mặt anh ta, lúc này anh ta cũng quay đầu lại từng bước tiến tới bên giường, chiếc màn che mặt của cô làm che chắn đi tầm nhìn của cô nên vẫn chưa nhìn thấy mặt anh ta.
Ánh mắt u ám của người đàn ông, từng bước một đi tới vén màn che mặt của Liêu Ngữ Tịch, bên cánh mũi cô còn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn người chồng của mình, hai mắt của cô trợn tròn lên như không tin vào mắt mình, chính cái ánh mắt đó, chính là gương mặt đó, chính là hắn ta, kẻ mà Liêu Ngữ Tịch căm hận, tên khốn kiếp năm năm trước đã đẩy cô vào tù oan thay cho hắn.
Cả người của cô run lên bần bật, đôi mắt đỏ ánh lên tia lửa hận thù, anh ta mặc bộ trang phục lịch lãm phong độ, mái tóc có chút rối bù, anh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhếch môi cười xấu xa.
“Đã là vợ thì phải làm nghĩa vụ một người vợ đi chứ, còn ngây người ra làm gì?”
Liêu Ngữ Tịch không thể nào quên được cái ánh mắt giết người không chút cảm xúc đó, tên khốn nạn đó có chết cô cũng không thể quên được hắn.
“Nghĩa vụ cái đầu nhà anh, tên chó dám hại bà đây à!”
Cô siết tay lại thành quyền vứt bỏ cái màn che mặt của mình cầm lấy chiếc gối nằm bên cạnh tấn công anh, Diệp Khuynh Xuyên rất nhanh chóng né tránh, anh không có ý sẽ tấn công lại cô cứ liên tục né đòn từ cô, Liêu Ngữ Tịch giờ đây không khống chế được cảm xúc của mình, cứ lao tới như một kẻ điên nhắm thẳng về phía anh mà tấn công.
Nhưng cô càng đánh anh lại càng nét tránh khiến cô dần đuối sức, cô quăng chiếc gối xuống chạy tới cầm lấy chiếc bình quăng mạnh xuống đất, mảnh vụn vương vãi khắp nơi cô cầm lấy một mảnh nhọn xông về phía anh.
“Đi chết đi tên khốn nạn.
”
“Ngày đầu đã muốn ra tay sát phu rồi à thiếu phu nhân của tôi?”
Anh đưa tay giữ lấy đôi bàn tay ngọc ngà của cô bóp chặt, Liêu Ngữ Tịch nghiến răng ken két, ánh mắt ngập tràn sự giận dữ, bao nhiêu sự chịu đựng của mình năm năm qua bây giờ cô muốn ngay lập tức đưa anh ta xuống địa ngục, nhưng sức lực của cô không thể làm lại tên đàn ông đó, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Tên khốn tôi phải giết anh, dù có chết tôi cũng phải giết anh.
”
Nhìn thấy sự mất bình tĩnh của cô xem ra sắp phải trễ giờ lành không thể động phòng được rồi, anh siết lấy bàn tay của cô dồn cô vào tường, kéo tay của cô bắt chéo lên tường không thể cử động được, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh nhưng có chống cự cũng vô ích, miệng liên tục mắng chửi.
“Thả tôi ra! Hôm nay tôi không giết anh thì anh cứ giết tôi, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lấy tên khốn nhà anh.
”
“Khẩu khí mạnh mẽ thật, nhưng đáng tiếc cái nhà đó đã bán cô cho tôi rồi, cô muốn không gả là không gả à?”
Đôi bàn tay