Tối hôm đó Diệp Khuynh Xuyên cũng về tới, vừa về đến nơi đã nhìn thấy Diệp Vân đang đứng tạo dáng cho Liêu Ngữ Tịch tác nghiệp, lâu lắm rồi không động đến máy ảnh, hôm nay trong lúc rảnh rỗi cô muốn chụp lại, nhờ Diệp Vân làm mẫu cho cô quả là điều đúng đắn, và cậu bé rất có tố chất của một người mẫu nhí, phối hợp với cô rất ăn ý, anh đứng từ xa khựng người lại quan sát tình hình rồi lạnh lùng đi vào.
“Diệp Vân, tối rồi đi về phòng đi!”
“Ba...con đang chụp ảnh mà.”
“Không chụp gì hết, về phòng đi!”
Diệp Vân đành ngoan ngoãn rời đi, Liêu Ngữ Tịch đứng dậy chống hông mắt nhìn anh với một tia lửa điện soẹt ngang, chỉ cần nhìn thấy nhau là không khí trở nên nặng nề và ngập tràn sát khí của sự chết chóc, những người giúp việc trong nhà cũng không dám lên tiếng, nhìn họ ghét nhau ra mặt như vậy chắc là đêm động phòng không hề diễn ra suôn sẻ như mong muốn rồi.
Cứ đà này có ngày họ thật sự đánh nhau thì sẽ như thế nào đây? nếu về phe thì chắc chắn ai cũng sẽ chọn Diệp Khuynh Xuyên thay vì chọn cô, vì...!anh là trụ cột của căn nhà này, còn cô cũng quyền lực nhưng không thể bằng anh được, chỉ có riêng Diệp Vân là theo phe của cô mà thôi.
“Giờ này mà ngủ gì? trẻ con phải cho chúng hoạt động chứ, cứ vùi dập như vậy làm sao phát triển được.”
“Con của tôi tự tôi biết cách nuôi, không cần cô lên tiếng.”
Lại một lần nữa không khí chiến tranh lại bùng nổ, những người xung quanh chỉ biết cúi đầu lẳng lặng không dám lên tiếng can thiệp.
“Anh đã lấy tôi về thì đương nhiên tôi phải có quyền lên tiếng.”
“Đây là nhà của tôi, không ai được phép lên tiếng ngoài tôi, đừng tưởng tôi lấy cô về là cô muốn làm gì làm.”
Nói xong anh liền lướt ngang qua mặt của cô, người giúp việc cũng tiến tới giữ lấy cô rồi nói khẽ vào tai.
“Thiếu phu nhân xin tiết chế lại, thiếu gia mà bực lên sẽ đáng sợ lắm xin cô đó đừng để cậu ấy phát bực.”
Cô quay đầu lại thở dài rồi lẩm bẩm trong miệng.
“Đúng là tên điên.”
Cô quyết định đêm nay sẽ không quay về căn phòng đó ngủ, cô bảo người giúp việc lấy cho mình chăn và gối, tối đêm nay cô sẽ ngủ ở ngoài sofa, cô không muốn ngủ với anh ta sợ rằng lúc sáng không động phòng được, tối nay anh lại lên cơn nữa lại đè cô ra mất, lần này có mà chạy đằng trời.
“Thiếu phu nhân nên về phòng ngủ đi, nếu không thiếu gia sẽ nổi giận đấy.”
“Tôi mà về phòng anh ta mới nổi giận ấy, ở đây tốt hơn.”
Đặt lưng xuống, Liêu Ngữ Tịch chợt nhớ lại chuyện lúc sáng, lúc cô cùng Diệp Vân trở về nhà cô đã vội chạy về phòng và nhốt mình trong phòng khóc một trận rất lớn, cô ở trong phòng hai tiếng đồng hồ để khóc và dằn vặt bản thân mình chỉ vì tin người quá mà để họ qua mặt, còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu lại qua lại với em gái còn cười sự ngu ngốc của cô chứ, từ đầu đến cuối chỉ có cô là đứa ngây thơ mà thôi.
Nhưng cũng may là cô có lý trí mạnh mẽ không