Liêu Tuệ Hân lúc này nước mắt cũng đầm đìa biểu cảm đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khuynh Xuyên, cuối cùng thì cái đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi, Liêu Ngữ Tịch ngồi ở một góc để xem màn kịch hay của cô ta với vẻ mặt thích thú, không ngờ Diệp Khuynh Xuyên lại phối hợp với cô rất ăn ý, anh quay sang nhướng một bên mày với Liêu Ngữ Tịch một cái ra vẻ.
“Đẹp thật đó, rất hợp với em, để anh đeo nốt bên còn lại nhé.”
Cố ý đụng chạm vào Liêu Tuệ Hân làm cô ta không thích mới là lạ, dù đau nhưng vẫn cố gắng.
“Nhờ vào anh rễ rồi.”
Anh đột ngột nhếch môi cười tà ác khiến cho Liêu Ngữ Tịch có chút run sợ, lần này anh lại mạnh bạo hơn cố ý ấn mạnh vào lỗ xỏ thật mạnh mà không hề có ý muốn đeo vào, giống như muốn làm cho phần thịt bị đâm xuyên qua một lần nữa, Liêu Tuệ Hân nước mắt nước mũi lấm lem giật tay anh ra nhưng bị anh nắm lấy vành tai giật ngược lại.
“Anh...anh làm gì vậy?”
Cô quát lớn thì nhận được nụ cười ôn nhu của Diệp Khuynh Xuyên.
“Anh đang giúp em mà, sao vậy đau à?”
“Đau chết mất!”
“Yên tâm sắp xong rồi.”
“A.”
Tiếng kêu đầy đau đớn của Liêu Tuệ Hân vang lên, lúc này bà Liêu cũng từ trong nhà đi ra nhìn thấy con gái của mình kêu la thảm thiết, không những thế đôi tai cũng nhuốm đầy máu tươi, Diệp Khuynh Xuyên lúc này cũng buông cô ta ra đi tới cúi đầu lễ phép với bà Liêu với vẻ ngoài lịch thiệp của mình, có thể cho người khác thấy được sự nho nhã tuy nhiên bên trong lại là một con cáo già nham hiểm, chính vì vẻ ngoài này của anh mà lần đó Liêu Ngữ Tịch đã bị tống vào tù giam oan trái, mang gương mặt của một người đàng hoàng, cũng vì anh mà năm đó không ai tin tưởng cô cả.
“Nhìn cô ấy thật xinh đẹp, do là lỗ xỏ của cô ấy nhỏ nên con giúp cô ấy đeo mà vẫn bị chảy máu, con thật có lỗi quá.”
Bà Liêu mặc dù có chút xót ruột nhưng nhìn lại đôi bông tai của Liêu Tuệ Hân thì không còn xót nữa vì nó quá đẹp, thật không có gì mà phải xót cả khi con gái mình lại trở nên sang trọng hơn nhờ đôi bông tai đó, bà Liêu mỉm cười hài lòng nắm lấy tay của anh vỗ nhẹ.
“Sao lại trách mình chứ, nhà họ Liêu thật có phước khi có chàng rễ như cậu Diệp đây.”
“Dì quá lời rồi ạ.”
Lúc này Tố Hảo cũng mang bánh và nước lên, Liêu Tuệ Hân nhìn thấy bộ dạng của Tố Hảo thì không khỏi xót xa, cô đứng dậy đi tới nắm lấy tay Tố Hảo, bà Liêu sợ rằng Tố Hảo sẽ nói ra những lời mách lẻo nên liền ho khẽ để đánh động Tố Hảo.
“Tố Hảo, sao người em toàn là vết bầm tím vậy?”
Liêu Ngữ Tịch hướng mắt về phía bà Liêu rồi chuyển sang Liêu Tuệ Hân, bà Liêu ho khan từ nãy đến giờ cũng bắt đầu giải thích.
“Thật ra hôm qua con bé đi không nhìn nên đã ngã làm cho bầm tím vậy đấy, con đừng quá lo lắng nên dì cho bác sĩ đến xem rồi không sao đâu.”
Tố Hảo hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi, nếu cô nói ra nhất định sẽ bị bà ta đánh chết mất, cô cắn răng