Sau khi xem qua một lượt thì Liêu Ngữ Tịch đặt tờ giấy xuống ánh mắt trở nên nguy hiểm.
“Dì! lần trước là con xem qua loa, nhưng lần này xem kỹ lại đây vốn không giống chữ của ba con chút nào.
”
Bà Liêu nghe vậy liền nhíu mày, lần trước cô còn cho rằng bản thân không cần cái gia sản này vậy mà bây giờ lại nổi hứng lên như vậy, vả lại những nét chữ hoàn toàn rất giống với chữ của ông Liêu nên làm sao có chuyện khác nhau được.
“Con muốn nói gì?ý con là nói dì ăn chặn tiền của con sao?”
Liêu Ngữ Tịch nhếch môi vẫy tay.
“Con nào dám, con chỉ nói đùa vậy thôi mà dì không cần căng thẳng như vậy.
”
“Không vui chút nào.
”
Vẻ mặt bà Liêu trở nên nghiêm túc hơn khi nhắc đến chuyện gia sản, Diệp Khuynh Xuyên nhìn cô sau đó liền đứng dậy hỏi.
“Cho con hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?”
Bà Liêu nhanh chóng bị anh làm cho phân tâm, đứng dậy đi chỉ đường cho anh, hiện tại bây giờ chỉ còn lại Liêu Ngữ Tịch trong gian phòng ấy, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại tờ di chúc, nhưng rất nhanh sau đó cô liền cất điện thoại đi và đi tới chỗ bà Liêu.
“Ơ! con! ”
“Dì, con gửi trả lại, con muốn lên phòng tìm vài món đồ để quên.
”
Nói dứt lời cô liền đi thẳng lên trên lầu, bà Liêu đưa tay cắn một cách đắn đo, không biết có phải là linh cảm nhắc nhở bà hay không, chứ không thì tại sao cô lại hỏi về cái tờ di chúc đó chứ, chẳng phải mọi chuyện đã sóng yên biển lặng rồi sao?
Cô bước lên phòng của mình, mọi thứ dường như đã bị thay đổi, nó nhanh chóng trở thành một cái nhà kho từ lúc nào không những thế mấy món đồ kỷ niệm của cô cũng theo đó mà biến mất, lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở, Liêu Tuệ Hân đi tới õng ẹo nói.
“Chị! do chị đi rồi nên phòng này giờ thành phòng chứa đồ mất rồi, chị tìm gì sao?”
“Ai là người cho dọn phòng chị vậy?”
Liêu Ngữ Tịch quay đầu lại cố dùng những lời nói bình tĩnh nhất có thể.
“Là em đấy, em thấy căn phòng này lớn như vậy dùng để chứa đồ cũng không có gì làm lạ đúng không chị?”
Cô ta vậy mà lại vui vẻ cười tít mắt, xem ra mấy trò vừa rồi của cô cũng không đủ để làm cô ta kiêng nể, Liêu Ngữ Tịch siết chặt bàn tay lại đột ngột đi tới túm lấy đầu của cô ta rồi giật mạnh xuống, Liêu Tuệ Hân bị túm tóc một cách đột ngột nên rất hoảng loạn la hét lên, nhưng lúc đó Liêu Ngữ Tịch đã kịp dùng chân đạp vào cánh cửa khiến nó đóng chặt lại một tay vặn khóa, như vậy căn phòng hoàn toàn có thể cách âm mà không bị ai quấy rầy.
“Nè, chị làm gì vậy? bỏ tôi ra!”
“Ai cho mày cái quyền tự do đó hả? Phòng của tao, tao không cho phép mà mày dám sao?”
“Chị cũng có ở đâu, dù gì chị cũng gả đi rồi, thì nhà này tôi là người có quyền.
”
Liêu Tuệ Hân cũng không vừa, cô lên lớn giọng rồi đưa tay túm lấy cổ áo của Liêu Ngữ Tịch nhưng đâu phải chuyện dễ dàng gì, sức mạnh của cô bây giờ cũng nhờ ơn Diệp Khuynh Xuyên ban cho, cô không đấu lại anh nhưng đám người này cô bẻ cổ một cái một.
“Để chị mày cho mày thấy, năm năm trong tù tao đã rèn luyện được cái gì.
”
“Chị dám sao?”
“Trước giờ con này chưa từng lên tiếng là do tao nhịn nhưng không phải là tao không dám, mẹ con mày