Khi Liêu Ngữ Tịch và Diệp Vân ăn xong, lúc cả hai định khỏi hành để đi đến địa điểm thì lúc hai người bước qua bên đường thì một chiếc xe ô tô lao thẳng tới Diệp Vân, Liêu Ngữ Tịch mắt trợn lên cô nhanh chóng bế cậu rồi lùi về phía sau, cô không nhìn thấy rõ kẻ trên xe là ai, cũng may là cô nhanh tay.
“Diệp Vân không sao chứ?”
“Em không sao.”
Cô liền đặt cậu lên xe rồi cho người đưa cậu về nhà mặc dù cậu không muốn nhưng cô muốn đuổi theo chiếc xe kia để theo dõi, cô muốn biết danh tính kẻ muốn gây sự đó, cô liền bắt một chiếc xe khác rồi nhanh chóng đuổi theo, cũng có thể đám người đó là người của bà Liêu phái tới, bà ta chắc chắn đã nghi ngờ chuyện của cô nên mới ra tay.
Chiếc xe của cô mặc dù chạy theo sau một lúc lâu nhưng vẫn kịp đuổi theo chiếc xe đó đến một nơi hẻo lánh hoang vu, người tài xế nhìn nơi này cũng có chút rợn người, cô bước xuống rồi nói.
“Ở đây đợi tôi một lát.”
“Nhưng mà tôi còn có việc khác nữa, nếu muốn về cô có thể gọi xe khác nhé.”
Người tài xế vừa nói xong liền phóng xe đi nhanh trong tức tốc để lại Liêu Ngữ Tịch đứng ở nơi hoang vu đó, mặc dù một mình ở nơi vắng vẻ ấy nhưng cô không có gì gọi là sợ hãi cả, nhìn về phía căn nhà hoang kia vì chiếc xe nó đang đậu ở đó, cô rón rén đi tới để kiểm tra thử thì nhìn thấy kẻ trong xe bước xuống, hắn là một tên đàn ông cao lớn trông vẻ mặt kiêu ngạo đó cũng có chút thần thái của Diệp Khuynh Xuyên tuy nhiên trên mặt của hắn có một vết sẹo lớn.
“Tại sao hắn lại nhắm vào mình và Diệp Vân?”
Cô lẩm bẩm trong miệng, hắn liền bước tới đánh vào đầu của tên đàn em rồi quát lên.
“Con mẹ nó! Lúc nãy nhanh hơn một chút là được rồi.”
“Nhưng mà thiếu gia, lỡ như họ không phải là người của tên Diệp hống hách đó thì sao?”
Lập Mặc Thế cau mày gắt giọng nói.
“Tao cho người tìm hiểu rồi, nếu không phải thì thà giết lầm hơn bỏ xót, mà thôi vẫn còn cơ hội.”
Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm hơn, không biết sau đó họ nói gì rồi nhanh chóng đi vào bên trong căn nhà đó, được một lúc thì Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện, người bước xuống xe không ai khác là Diệp Khuynh Xuyên.
“Gì chứ? Anh ta sao lại ở đây?”
Cô đưa tay che lấy miệng của mình vì không khỏi hoảng hốt, sau đó anh cũng cứ thế mà đi vào bên trong, cô rón rén đi tới gần chiếc xe để nhìn về phía nơi hai người đó vừa bước vào, hành động có chút mờ ám, nhưng cô bị một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau chạm lên vai.
“Cô là ai?”
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một tên bặm trợn, trên người được che kín bởi những hình xăm, hắn giữ lấy tay của cô trừng mắt, Liêu Ngữ Tịch nhìn hắn từ đầu đến chân rồi phán đoán sức lực, chẳng qua cũng chỉ là tên lính lát quèn thôi, cô từng vào tù mấy năm trời trải qua mấy lần rèn luyện nên cũng có chút thế để phòng thân, nắm lấy vai của hắn kéo lại gần rồi dùng đầu gối đá vào hạ bộ của hắn.
“A.”
Tên đó bị cô tấn công bất ngờ nên ôm lấy hạ bộ ngã lăn xuống đất kêu la oai oái, tiếng la của hắn làm cho những người khác phát hiện, Liêu Ngữ Tịch liền định chạy đi thì lần này một cánh tay khác giữ lại rồi bịt lấy miệng từ phía sau.
“Thiếu phu nhân?”