Lúc lên xe, không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt vô cùng, Liêu Ngữ Tịch vẫn còn ấm ức vì chuyện vừa rồi, trong đầu chỉ mong muốn sớm giải quyết xong chuyện Liêu gia rồi gác lại mọi thứ để tìm đến một nơi nào đó thật sự yên bình, trong sự yên tĩnh đó cô chợt nhớ đến chuyện của Diệp Vân, dẫu cô không thích Diệp Khuynh Xuyên nhưng người mà cô tin tưởng và có thể yêu thương được chính là cậu.
“Nghe nói anh định cho Diệp Vân đi học đúng chứ?”
“Ừ thì sao?”
“Diệp Vân muốn trước khi đi học có thể đến Disneyland chơi.”
Diệp Khuynh Xuyên quay sang nhìn cô chằm chằm.
“Vậy cô đi với thằng bé đi!”
“Diệp Vân muốn anh đi cùng.”
“...”
Diệp Khuynh Xuyên đột nhiên im lặng, mặc dù anh không phải cha ruột của Diệp Vân nhưng dù sao anh cũng có trách nhiệm nuôi nấng cậu thì ít nhất bản thân anh cũng phải làm điều gì đó xứng đáng một chút, đúng là anh vì công việc mà quá vô tâm với Diệp Vân rồi.
“Được thôi, mai khởi hành.”
Thấy Diệp Khuynh Xuyên nhanh chóng như vậy đã vội đồng ý rồi nên Liêu Ngữ Tịch cũng có chút ngạc nhiên, cô hỏi lại.
“Thật chứ? Anh dễ dàng đồng ý vậy sao?”
“Vì con trai của tôi, không phải vì cô đâu mà bất ngờ.”
Liêu Ngữ Tịch nhếch môi khinh bỉ quay mặt đi hướng khác đáp lại.
“Tôi có hỏi anh đồng ý vì tôi sao mà nói? Đúng là tự kiêu.”
Về đến nhà, Liêu Ngữ Tịch liền ngoảnh mặt đi vào trong nhưng anh không để cô đi quá xa liền nhanh chân bước tới níu tay của cô, vừa rồi trên xe anh cũng nhận được một cuộc điện thoại vẻ mặt của anh lúc đó rất nghiêm túc, còn vâng vâng dạ dạ nên chắc chắn người bên đầu dây bên kia là bề trên của anh, chứ một kẻ hô mưa gọi gió một mình đứng trên vị trí cao như anh làm gì có chuyện vâng dạ với kẻ nào khác ngoài bề trên.
“Gì đây?”
Cô cau mày khó chịu nói.
“Chuyện đi chơi hoãn lại ngày mốt đi, ba tôi về rồi.”
Cô như cứng đờ người ra, có lẽ sắp đến lúc cả hai người phải diễn vở tuồng tình chàng ý thiếp để cho Diệp lão gia xem, nhưng cô không nghĩ ông ấy lại về sớm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô được gặp Diệp lão gia, một người có khí phách và oai phong có khí chất còn hơn Diệp Khuynh Xuyên, đây là nghe những người giúp việc bàn tán nhưng còn gặp thì chưa gặp bao giờ.
“Thì...!thì sao?”
“Cô giỡn mặt à? đương nhiên diễn vai vợ hiền rồi.”
“Nhưng...!tôi không biết làm sao.”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay của cô đi vào trong nhà, quả nhiên vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy Diệp lão gia đang ngồi uống trà trong phòng khách, trên người là bộ vest đen lịch lãm, mặc dù tuổi đã cao nhưng khí chất vẫn ngời ngời, nhưng nhìn qua thì Diệp Khuynh Xuyên chẳng có nét nào giống ông cả mặc dù không thể phủ nhận được khí phách hai người rất giống nhau, tuy nhiên Diệp lão gia lại không hề có hình xăm, nhìn ông rất thoát tục và phong thái khác hẳn với Diệp Khuynh Xuyên, có lẽ ông không phải là người của giang hồ.
“Ba, ba về khi nào sao lại không nói trước để con ra đón ạ?”
Liêu Ngữ Tịch lúc này rất hồi hộp vì đây là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, cô mím chặt môi trong đầu vẫn còn phân tích ông, rồi mới dám mở miệng.
“Con...!con chào ba, con..
con...!là Ngữ Tịch là vợ của Khuynh Xuyên.”
Cô cố gắng nói ra lời giới thiệu bản thân một cách đầy gượng miệng, cách nói chuyện này không thoải mái chút nào.
Diệp lão gia nâng tách trà lên uống một ngụm, gương mặt có một vết sẹo nhỏ ở trên trán nhưng vẫn không làm lu mờ đi nét đẹp trung niên của ông, Diệp lão gia nhìn cô từ đầu đến chân quán sát xong rồi lại chuyển mắt sang Diệp Khuynh Xuyên.
“Muốn tạo bất ngờ cho con trai, nhưng con trai làm ba bất ngờ hơn.”
“Ba...!chuyện con kết hôn quả là có hơi đường đột nhưng mà...!con yêu cô ấy, con muốn lấy cô ấy, chẳng phải ba muốn con sớm lấy vợ sinh con đấy sao?”
Liêu Ngữ Tịch lạnh toát người, từ yêu của anh nói ra cũng dễ quá nhưng cô biết rõ nó chẳng có tí cảm xúc gì, đôi bàn tay không có điểm tựa mà bấu chặt vào