Ngày giỗ của ông Liêu cũng đã đến, Liêu Ngữ Tịch sắp xếp mọi thứ để quay trở về căn nhà đó, Diệp Vân là người muốn đi theo cùng cô nhất nhưng vì cậu còn phải đi học nên không thể đi theo cô được, Diệp Khuynh Xuyên cũng định sẽ không đi nhưng dù gì cũng là ngày giỗ của cha vợ nếu không đi thì còn coi ra gì nữa, anh cố gắng sắp xếp để cho trợ lý của mình giải quyết công việc ở công ty hộ mình.
Hôm nay Liêu Ngữ Tịch chỉ mặc chiếc váy hoa nhẹ nhàng thanh lịch nữ tính, tóc được búi lên cao, vẫn giữ được khí chất thần thái sang trọng ngút ngàng của cô, đi đôi giày thể thao để dễ dàng di chuyển, Diệp Khuynh Xuyên cũng ăn mặc rất đơn giản với chiếc áo thun tone màu tím cùng với chiếc quần jeans đen, họ ghé qua của hàng để mua một ít quà vặt để đem về.
Anh quay sang hỏi cô.
“Hôm nay có cần phải ở lại không?”
“Đương nhiên phải ở lại rồi, nếu anh bận thì cứ về.
”
“Nếu ở một đêm thì được.
”
Liêu Ngữ Tịch mỉm cười nhẹ.
“Tôi chỉ ở một đêm thôi, sáng thì về.
”
Đến nơi, Diệp Khuynh Xuyên bước xuống xe trước để mở cửa xe cho cô, tiếng động cơ xe thu hút mẹ con Liêu Tuệ Hân, nhìn thấy bóng dáng chiếc xe sang trọng liền đứng dậy đi ra nghênh đón, Liêu Tuệ Hân ở nhà ăn mặc cũng quá thoải mái đi, cô ta mặc chiếc áo hai dây mỏng cùng chiếc quần ngắn ôm sát vòng ba căng tròn, đôi ngực đong đưa theo sự di chuyển của cô ta có phần phản cảm, Liêu Tuệ Hân lại đi ăn mặc như vậy trong ngày giỗ của ba mình đúng là không có chút tôn trọng gì cả.
Cô ta nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên bảnh trai đang đứng trước cửa để xách quà xuống thì mắt sáng như sao vội chạy tới chỉ chào hỏi Liêu Ngữ Tịch qua loa.
“Chị… chị về sao không báo em với mẹ để tiện ra đón.
”
Liêu Ngữ Tịch nhìn bộ dạng của cô ta cảm thấy kinh tởm, ai đời lại bày ra biểu cảm như thế chứ, cô ta đang muốn quyến rũ ai đây?
“Có gì đâu mà phải nghênh đón cho phiền em với dì.
”
Chỉ là chào cho có lệ, mục tiêu của Liêu Tuệ Hân chính là Diệp Khuynh Xuyên, cô ta liền đi tới tỏ vẻ biết điều giúp đỡ anh, còn bà Liêu ở bên này nắm tay của cô kéo đi.
“Đi vào đây với dì, vào phụ dì mấy cái này để cho em con nó tiếp cậu Diệp mang đồ vào nhà được rồi.
”
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị bà Liêu kéo đi vào trong nhà, lúc này ở bên ngoài Diệp Khuynh Xuyên cũng không mấy để ý đến Liêu Tuệ Hân, anh ôm hai bên tay là hai thùng quà còn Liêu Tuệ Hân thì giúp anh xách mấy túi đồ trong cốp xe.
“Chị của em đúng là may mắn khi có được một người chồng như anh.
”
Cố ý bắt chuyện riêng với Diệp Khuynh Xuyên, anh quay sang nhìn cô ta như đang cố ý nghiên người để lộ vòng một căng tròn của mình, ánh mắt đưa tình như đang mời gọi anh.
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Vì anh rất có tố chất của một người đàn ông tốt và cưng chiều vợ.
”
“Quá khen rồi.
”
Liêu Tuệ Hân cố ý đi sát lại gần anh giọng có chút buồn bã.
“Đáng lẽ ra em là đối tượng gả cho anh, nhưng mà do mẹ thấy em còn nhỏ nên mới để chị gả thay em, nếu không bây giờ có lẽ… em đã có một người chồng như anh rể đây rồi.
”
Biết rõ lời nói và hành vi của Liêu Tuệ Hân nhưng Diệp Khuynh Xuyên vẫn không tỏ thái độ khinh bỉ hay ghét bỏ, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, thấy anh có vẻ vẫn không phản ứng gì liền giả vờ bị trẹo chân cố ý ngã vào lòng của Diệp Khuynh Xuyên, anh liền quăng hai