Tối hôm đó, không gian căn nhà trở nên yên tĩnh đến lạ thường, bà Liêu cầm đèn pin lặng lẽ đi ra từ phía sau khu vườn để tìm Tố Hảo, cánh cửa vừa bật mở bà Liêu đã nhìn thấy Tố Hảo đã nằm ngủ từ lúc nào, cả ngày hôm nay quả nhiên Tố Hảo rất nghe lời không đi ra ngoài để cho Liêu Ngữ Tịch thấy bộ dạng của cô bị đánh đập bầm tím đầy vết thương đó, bà Liêu nhếch môi cười cũng không quá nghi ngờ gì liền đóng cửa lại rồi quay lưng rời đi.
Liêu Ngữ Tịch vừa mới tắm xong, cô đi từ trên phòng xuống để lấy nước để uống thì đụng mặt và Liêu từ bên ngoài đi vào, bà vội giấu chiếc đèn pin ra phía sau lưng mình rồi cười nói vui vẻ với cô.
“Con tắm rồi à, có đói không dì nấu gì cho con ăn thêm nhé?”
Liêu Ngữ Tịch thấy vẻ mặt luống cuống của bà ta, vừa rồi cũng kịp nhìn thấy cây đèn pin trên tay của bà ta, cô liền ngây ngô hỏi.
“Dì đi đâu vậy? à mà dì có thấy Tố Hảo không, cả ngày hôm nay con không thấy nó.
”
Bị hỏi đúng ngay câu hỏi càng khiến bà ta luống cuống hơn mắt bắt đầu đảo quanh rồi lắp bắp.
“À… dì mới đi ra ngoài tìm con bé Tố Hảo ấy mà, do hôm qua nó làm mệt quá nên dì cho nó ở trong kho ngủ nghỉ thoải mái, với lại sợ để nó ra ngoài làm bẩn mắt con.
”
Cô liền trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ánh mắt dò xét rồi nở nụ cười vui vẻ.
“Không sao đâu dì, con đi thăm em ấy chút nhé.
”
“Ơ… nó ngủ rồi con, con về nghỉ ngơi đi hôm nay cũng vất vả rồi.
”
Cô liền gật đầu sau đó đi trở về phòng, hôm nay cô sẽ ngủ ở phòng của Liêu Tuệ Hân, còn gì bằng khi được ngủ cùng với đứa em gái thân yêu chứ? Cô đi vào trong phòng không thấy Liêu Tuệ Hân đâu, tiếp đến giáo vác nhìn xung quanh căn phòng không thấy có gì khả nghi, cô đưa tay lục tìm trong ngăn kéo của tủ cũng chẳng có gì để tìm, chỉ toàn là những quyển sách đổi đời, cô tò mò cầm quyển sách lên đọc thử phải bật cười vì quyển cô đang cầm trên tay là bí kíp thu hút đàn ông.
“Gì vậy trời, con tiểu tam này cũng chịu khó quá.
”
Trong lúc cô tò mò về mấy quyển sách của Liêu Tuệ Hân, thì cô ta đang ở trong phòng tắm, căn phòng này cũng khá gần với chỗ phòng của Diệp Khuynh Xuyên, hôm nay không chịu tắm trong phòng mà lại sang đến tận phòng tắm cách tận ba căn phòng của mình để tắm cũng đủ biết mục đích của cô ta muốn gì.
Tiếng la thất thanh của Liêu Tuệ Hân làm đánh động đến Diệp Khuynh Xuyên, anh còn ngỡ là tiếng của Liêu Ngữ Tịch nên mới nhanh chóng mwor cửa chạy sang phòng tắm bên cạnh bạo dạn mở cửa xông vào thì nhìn thấy Liêu Tuệ Hân chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, vẻ mặt khiếp sợ chỉ tay về phía bồn tắm, một con rắn giả được đặt nằm trên đó.
“Anh rể, có rắn!”
Cô hốt hoảng có vẻ mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy Diệp Khuynh Xuyên, do nội y không mặc bên trong nên phần mềm mại trước ngực đã chạm vào người của anh, Diệp Khuynh Xuyên liền lùi về phía sau đưa tay đẩy cô ra vừa lúc đó chiếc khăn tắm cũng vừa rơi xuống, anh lập tức quay lưng lại với cô, tuy nhiên vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình để nói.
“Quấn khăn lại đi, đó chỉ là con rắn giả thôi.
”
“Nhưng… em sợ nhất là rắn… dù giả hay thật.
”
Để cô như vậy cũng không được thoải mái, anh nhắm mắt lại lần mò đi tới chỗ bồn tắm, Liêu Tuệ Hân mắt sáng như sao cố ý lợi dụng lúc anh đang nhắm mắt thì đi tới đứng trước mặt anh, lúc anh mở mắt ra thì cô đã đứng trước mặt từ lúc nào, cố ý để anh chạm tay vào người của mình.
“A.
”
Diệp Khuynh Xuyên liền phản ứng nhanh rụt