Trong đầu của Diệp Khuynh Xuyên lúc này không hiểu bởi vì sao mà bản thân lại trở nên như vậy nữa, hai mắt của anh ngưng động lại nhìn trực diện vào gương mặt của Liêu Ngữ Tịch đang nằm ở bên dưới, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy muốn nói điều gì đó, anh cảm nhận được gương mặt của cô có chút hồng lên do rượu, đột nhiên đôi bàn tay của cô đưa ra kéo cổ của anh xuống, lần này Liêu Ngữ Tịch chủ động hôn anh, anh cũng biết đây là do tác dụng của rượu, bởi vì cô lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ làm như vậy.
“Anh đến rồi.
”
Đôi mắt mơ màng của cô nhìn anh hé nở một nụ cười hạnh phúc mong đợi, anh nhíu mày có vẻ khó chịu, dường như cô đang tưởng rằng anh chính là hoàng tử trong mộng của cô chăng?
“Cô nói gì?”
“Lâu lắm rồi không gặp anh… “
Cô vừa nói dứt lời liền nhắm mắt rồi ngủ luôn, Diệp Khuynh Xuyên còn chưa kịp bỏ bụng bữa tối thì cô đã lăn ra ngủ rồi, Liêu Ngữ Tịch đúng là biết cách chọc điên anh lên mà, anh đành phải buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, đôi mắt dán lên khuôn mặt khi đang ngủ say của cô, có vẻ rất yên bình, quay lại với chuyện suy nghĩ của mình, anh cứ làm những điều kỳ lạ cứ như trúng tà kể từ ngày hôm đó đến nay.
“Mình sao vậy?”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng quay sang đối diện với anh, gương mặt trái xoan cùng với hàng mi cong vút, sống mũi cao vút thanh mảnh, anh chưa từng nghĩ cô lại xinh đẹp đến như vậy, đôi bàn tay nhẹ đưa lên vuốt ve gò má, anh nở một nụ cười bất lực, có lẽ anh đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi.
“Hình như… tôi bắt đầu để ý đến cô rồi thì phải.
”
Ngày hôm sau, Liêu Ngữ Tịch bị đôi bàn tay nặng nề của Diệp Khuynh Xuyên đè trên người khiến cô cảm thấy khó chịu, cô bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô chợt nhận ra rằng mình và anh đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả, có lẽ là do anh say quá nên ngủ quên chăng? Nhưng như thế lại may mắn cho cô, Liêu Ngữ Tịch rón rén đặt bàn tay của anh xuống rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mỗi buổi sáng của cô là đưa Diệp Vân đến trường, còn lại thì chỉ ở nhà và đi mua sắm việc ở trong căn nhà này ngột ngạt không được tự do làm công việc yêu thích của mình nên cô cũng thấy khó chịu, trong thẻ của cô hiện tại có một số tiền lớn là số tiền mà cô đã dành dụm từ trước lúc đi tù chưa sử dụng một xu nào cả, cô muốn dùng số tiền này để mở một cửa hàng váy cưới để cho thuê và sẽ kiêm người chụp ảnh, cô đã lâu không được đụng tay tới máy ảnh để chụp ảnh cho cô dâu chú rể rồi, cô muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của những cặp đôi đó.
Giây phút cô tản bộ trên đường để tìm kiếm nơi mà mình sẽ chọn gửi gắm đứa con tinh thần của mình ở đó, cô tìm kiếm một người quen để giới thiệu mặt bằng cho mình, rất nhanh trong ngày hôm đó, Liêu Ngữ Tịch đã hoàn thành ký kết hợp đồng để bắt tay vào tu sửa lại nơi này.
Lúc này tại Diệp gia, Diệp Khuynh Xuyên cũng đã dậy, anh bước xuống nhà để tìm Liêu Ngữ Tịch nhưng chỉ nhận lại lời nói của dì Khả.
“Cô ấy ra ngoài rồi ạ.
”
“Diệp Vân cũng đi học rồi à?”
“Vâng ạ.
”
Hôm nay anh được nghỉ ngơi một ngày định là sẽ đưa cô ra ngoài chơi, tiếng chuông tin nhắn điện thoại lúc này cũng vang lên, anh lười biếng