Bóng dáng nửa người nửa ma của Liêu Tuệ Hân thảm hại bước đi trên đường, cô rẻ vào một con hẻm nhỏ, với tình hình này nếu đi về nhà cũng chẳng được gì cả, cô bị ám ảnh tâm lý quá nhiều nên bây giờ không dám xuất hiện ở những nơi đông người, sau khi bị người phụ nữ đó rạch mặt thì cô như rơi vào vực thẳm, tất cả mọi thứ đều mất chỉ trong một đêm, cô cũng chẳng còn thiết tha gì để sống nữa cả.
Giây phút Liêu Tuệ Hân định kết liễu đời mình thì một đôi bàn tay chìa ra đỡ lấy eo của cô từ phía sau, Liêu Tuệ Hân liền phản ứng mạnh đẩy người đó ra rồi lùi về phía sau, tay ôm lấy đầu của mình kêu la thảm thiết.
“Đừng, đừng đánh tôi!”
Tên đó nhìn cô chằm chằm rồi lúc này cũng từ tốn bước tới cùng với chiếc ô trên tay che mưa cho cô, hắn khụy người xuống đưa đôi bàn tay to lớn chìa ra trước mặt của Liêu Tuệ Hân, lúc này hắn cũng cất giọng nói trầm ấm.
“Có muốn trả thù không?”
Liêu Tuệ Hân vẫn không ngừng run rẩy, cô quá sợ đám đàn ông rồi, cô không dám tin thêm bất kỳ nữa, cô co rút người lại không dám ngẩng đầu lên, Lập Mặc Thế đứng dưới cơn mưa lớn tay vẫn giữ chặt chiếc ô trên tay che chắn cho Liêu Tuệ Hân, nhưng ngay sau đó hắn liền khụy gối xuống nhìn sự sợ hãi của cô, ngay sau đó hắn không ngần ngại tiến tới ôm lấy Liêu Tuệ Hân vào lòng dỗ dành.
“Đừng đụng vào tôi!”
Mặc cho Liêu Tuệ Hân chống đối với mình nhưng Lập Mặc Thế vẫn giữ tư thế đó, có vẻ như cô không còn chống cự nữa mà òa lên khóc lớn, đôi mắt của Lập Mặc Thế trở nên tối lại, hắn nhẹ buông cô ra.
“Nếu như cô đồng ý đi theo tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô trả thù tên Diệp Khuynh Xuyên đó.
”
“Anh…anh là ai? Sao lại biết anh ta?”
Nghe nhắc đến Diệp Khuynh Xuyên, Liêu Tuệ Hân liền phản ứng mạnh mẽ.
“Hắn… là kẻ thù của tôi, đi theo tôi cô sẽ có lợi đấy, có muốn hợp tác hay không?”
“Làm sao tôi có thể tin tưởng ở anh?”
Liêu Tuệ Hân vẫn giữ sự phòng bị đối với Lập Mặc Thế, hắn lần này không tiến tới mà đứng dậy đưa chiếc ô cho cô rồi quay lưng định rời đi.
“Cô không tin cũng không sao, sau này cần giúp đỡ cứ tìm đến tôi, và cô hãy nhớ chỉ có tôi mới có thể giúp được cô mà thôi.
”
Nói dứt lời Lập Mặc Thế quăng xuống đất một tấm danh thiếp rồi quay người rời đi, bóng dáng dần khuất trong màn mưa mịt mù ấy, Liêu Tuệ Hân cầm tờ danh thiếp trên tay trong đầu cũng bắt đầu bừng cháy lên ngọn lửa thù hận.
“Nếu như thật sự có cơ hội, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây.
”
…
Đêm hôm đó, tại Diệp gia, trong không khí tĩnh lặng của màn đêm thì Liêu Ngữ Tịch rón rén rời khỏi giường, cô ôm bụng đau đớn đi vào nhà vệ sinh, giờ cũng đã khuya rồi ra đường giờ này cũng chẳng có cửa tiệm nào mở cửa, cô nhớ rõ là bà dì mình khoảng tuần sau mới đến nên chưa kịp chuẩn bị nữa là bà dì đã gõ cửa sang thăm rồi.
Đọc t????u????ệ???? ha????, t????u???? cập ????ga???? _ T???? uMT????UY????????.
ⅴ???? _
Do cô làm động đậy nên Diệp Khuynh Xuyên cũng theo đó mà bừng tỉnh giấc, anh thấy cô ở trong nhà vệ sinh lâu lắm rồi mà