Tiếng mở cửa cót két vang lên, Liêu Tuệ Hân cuối cùng cũng trở về nhà với bộ dạng kinh dị, cô trùm chiếc áo khoác bên ngoài, đầu cúi xuống, tướng đi có phần khó khăn, bà Liêu nhìn thấy cô đi vào thì hốt hoảng rồi vội chạy tới đỡ lấy cô.
“Hân, con sao vậy?”
Liêu Tuệ Hân nước mắt đầm đìa đưa tay giấu đi gương mặt đã bị hủy dung của mình, bà Liêu tay chân bủn rủn khi nhìn thấy cảnh tượng con gái mình thân tàn ma dại bước về nhà.
“Là bọn nó, là bọn nó đã gây ra!”
Liêu Tuệ Hân gào thét lên trong vô vọng, cô đẩy bà Liêu ra rồi vội chạy về phòng tự giam mình ở trong đó, mặc cho bà Liêu đập cửa bên ngoài, đến khi tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên bà Liêu mới rời khỏi đó để đi xuống mở cửa, nhưng khi cánh cửa vừa bật mở thì bên ngoài có vài người ập vào một cách rất thản nhiên.
“Này, các người làm gì vậy hả?”
Đám người đó quay lại đưa cho bà Liêu một tờ giấy.
“Đọc đi sẽ rõ, con gái của bà gây nợ bây giờ cô ta không trả chúng tôi buộc phải siết nhà, bà tránh qua một bên.
”
Bfa Liêu còn chưa hiểu sự tình gì đã bị đám người đó hất qua một bên, tất cả đều mất trắng chỉ sau một đêm đó, người ta nói của thiên trả địa quả không sai, cuối cùng thì cái gia tài mà ông Liêu để lại cho Liêu Ngữ Tịch nó vẫn mãi là của cô, đám người này làm chuyện ác thì ắt gặp quả báo.
Liêu Tuệ Hân chìm đắm trong phòng tối, cánh cửa đột ngột bị đạp tung ra, cô còn chưa định hình đã bị lôi ra khỏi căn phòng.
“Các người là ai? Thả tôi ra!”
Cô cứ la hét như vậy nhưng vẫn chỉ là vô ích, tất cả các phòng đều bị niêm phong lại, bà Liêu đã bị kéo ra khỏi nhà, bà đứng đó vùng vẫy để thoát khỏi đám người đó nhưng không thể làm được gì, Liêu Tuệ Hân bị xách lên mang ra ngoài quăng mạnh xuống đất không thương tiếc, cánh cổng căn nhà cũng theo đó mà khóa lại rồi dán tờ giấy niêm phong.
“Các người nếu dám động phạm quấy phá thì đừng có trách, nhà này hiện tại không còn của các người nữa, nhanh chóng cút khỏi đây đi không tôi sẽ cho cảnh sát xuống làm việc với hai người đấy.
”
Bà Liêu lúc này cũng đánh vào bả vai của Liêu Tuệ Hân trách cứ, còn cô thì cứ ngờ nghệch cứng đờ ra như một cái tượng không nói không rằng vì cô biết mình đã bị dồn vào đường cùng cũng chẳng còn gì để nói được nữa cả.
Phía xa một chiếc xe lớn sang trọng đột ngột chạy tới, ánh sáng của chiếc xe làm cho mẹ con Liêu Tuệ Hân chói mắt, cô đưa tay che mắt của mình lại.
Lúc này chiếc xe cũng dừng lại, người trên xe lặng lẽ bước xuống, với những bước chân hiên ngang, dáng người cao lớn đi tới mỉm cười.
“Lên xe đi!”
Hai mẹ con nhìn nhau sau đó Liêu Tuệ Hân cũng nhận ra anh ta chính là người ôm trước đã giúp đỡ mình, cô nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt không chút cảm xúc hay sự cảm động gì, cô khoác tay mẹ của mình định rời đi thì người đàn ông đó đi tới nắm lấy tay của cô.
“Thật sự không muốn lên xe?”
Liêu Tuệ Hân hất mạnh tay ra trợn mắt nhìn Lập Mặc Thế.
“Anh muốn gì?”
“Giúp cô.
”
“Anh chẳng qua muốn lợi dụng tôi để xử lý kẻ thù của mình thôi, sau khi xong thì cũng vứt bỏ tôi chứ gì, tôi không cần sự giúp đỡ của anh, anh đi đi!”
Cô mạnh mẽ rời đi chỉ để lại Lập Mặc Thế đứng đó nhíu mày suy nghĩ, không biết phải làm cách gì để khai thác được thông tin của Diệp Khuynh Xuyên từ cô cả, nhưng đi được vài bước thì Liêu Tuệ Hân dừng chân lại, bà Liêu lúc này cũng khóc đến sưng vù cả mắt, cô siết tay chặt lại, nếu cứ như vậy thì sẽ dậm chân tại chỗ mất, cô không còn đường để đi nữa rồi.
“Con ơi là con, sao mày khờ