Đi được một đoạn đường, Diệp Khuynh Xuyên bày ra vẻ mặt đau khổ mà trước đây Liêu Ngữ Tịch chưa từng thấy qua, chất giọng khàn đặc cùng với đôi mắt màu hổ phách lưng tròng như ngấn dòng lệ.
“Ba của Diệp Vân về nước rồi, cậu ta đang ở nhà chúng ta.
”
Câu nói của anh làm cho Liêu Ngữ Tịch vô cùng bất ngờ nhưng trong lòng lại có chút gì đó vương vấn trong lòng, có lẽ cuộc gọi vừa rồi chính là của người đàn ông đó, cô biết rõ ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng tại sao lại không thể chấp nhận được, cô đã xem Diệp Vân như là đứa con trai ruột của mình rồi nên cô không đành lòng mà rời xa cậu bé, cả chuyện nếu Diệp Vân thật sự nhận lại ba của mình vậy thì đó cũng đã đến lúc phải kết thúc tất cả.
“Liệu Diệp Vân sẽ như thế nào, thằng bé lại chẳng biết chuyện mình là con nuôi, sợ rằng Diệp Vân sẽ khó chấp nhận chuyện này.
”
“Tôi cũng nghĩ đến điều đó, nhưng vì an toàn của Diệp Vân nên tôi không thể nói ra chuyện thân phận của thằng bé.
”
Vẻ mặt đầy thống khổ của Diệp Khuynh Xuyên đủ biết trách nhiệm và cái trọng trách anh gánh trên người nặng nề như thế nào, mặc dù anh và Thập Nhất trước đây từng mâu thuẫn nhưng cuối cùng anh lại không thể bỏ lại Thập Nhất mà nhận đứa con của anh để nuôi nấng từng ấy năm, anh cũng không đành lòng để Diệp Vân rời đi một chút nào.
“Diệp Vân… mới là người sẽ cảm thấy khó xử nhất, vì thằng bé đột ngột nhận được tin này chắc chắn sẽ rất sốc.
”
“Cứ để tới đâu hay tới đó đi.
”
Chiếc xe lặng lẽ chạy trên tuyến đường lớn, tuy nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo đến lạ thường, Liêu Ngữ Tịch đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính lòng nặng trĩu, cô mặc dù không biết Diệp Khuynh Xuyên nghĩ gì nhưng nhìn vẻ mặt u ám của anh cộng thêm cả không khí lạnh lẽo ấy có thể thấy được anh đang rất sầu não, bàn tay siết chặt vào vô lăng.
Cho đến khi về đến nhà, cả hai cùng sánh đôi bước vào bên trong, tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang lên trong nhà, Diệp Khuynh Xuyên định hỏi chuyện gì thì dì Khả bước tới cúi đầu chào anh và Liêu Ngữ Tịch, vẻ mặt cũng theo tâm trạng của Diệp Khuynh Xuyên mà trùng xuống.
“Thiếu gia, cậu Thập đã về đang chơi đùa với tiểu thiếu gia bên trong, rất vui vẻ.
”
Liêu Ngữ Tịch đứng bên cạnh nhìn anh một cách lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, giữa hàng lông mày giãn nhẹ ra tuy nhiên sâu bên trong ánh mắt ấy vẫn có chút gì đó vương vấn.
Đôi chân của anh bắt đầu bước đi chầm chậm đi vào bên trong, cô cũng vậy mà đi theo anh, lặng lẽ quan sát thân hình nhỏ và lớn đang cùng nhau chơi lắp ráp mô hình trên sàn nhà, chưa bao giờ thấy Diệp Vân vui đến như vậy, dù có đi cùng với Liêu Ngữ Tịch cũng không có sự vui vẻ như thế.
“Anh nhìn xem, quả nhiên máu mủ ruột thịt, họ có một sợi dây vô hình liên kết nhau.
”
“Tôi cũng yên tâm hơn rồi, nhìn xem Diệp Vân rất vui nhỉ?”
Có vẻ tiếng động bên ngoài cửa làm cho hai người bên trong chú ý,Thập Nhất liền quay lưng lại, anh có