Lúc này đây, một chiếc xe từ xa cũng dần xuất hiện, bongs dáng cao lớn từ trong xe bước ra cùng với đôi mắt lạnh như băng, Diệp khuynh Xuyên một mình đến không mang theo bất kỳ ai, bước chân mạnh mẽ đi vào bên trong, đám người gác cửa nhìn thấy anh liền chặn lại.
“Còn chưa kịp gửi tin thì mày đã đến rồi sao?”
Giọng nói của Lập Mặc Thế vang lên làm cho hai kẻ gác cửa kia lùi về phía sau để cho Diệp Khuynh Xuyên bước vào bên trong, anh không nói câu nào mà nhìn chằm chằm về phía Lập Mặc Thế, hắn nhìn thấy bộ dạng của anh thế này thì liền cười lớn.
“Chắc là có kẻ báo tin cho mày nhỉ?”
“Người đâu?”
Anh lạnh lùng cất giọng, Lập Mặc Thế ngồi bắt chéo chân tư thế thong dong tự tại.
“Xem ra việc bắt người là đúng rồi, tao không nghĩ hai người này lại là điểm yếu của mày đấy.
”
Diệp Khuynh Xuyên liền cong môi cười.
“Mày bắt họ chỉ vì muốn ép tao đến đây thôi sao?”
“Không chỉ muốn mày đến, mà còn muốn mày phải nhìn hai kẻ mày yêu thương bị hành hạ thế nào.
”
Diệp Khuynh Xuyên không hề bày ra sự lo lắng, anh cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với hắn vì anh biết mình lo lắng chẳng thể giúp ích được gì nữa cả.
“Mang người ra đi chứ hả?”
Lập Mặc Thế hô lớn, lúc này Liêu Ngữ Tịch cùng Diệp Vân cũng được đưa ra, cô được một tên cao lớn bế ra rồi đặt ngồi xuống ghế trước mắt Diệp Khuynh Xuyên, nhìn bộ dạng của cô lúc này trên người toàn là vết thương, anh không khỏi đau lòng, sâu trong ánh mắt là cơn giận dữ mà không thể làm được gì bọn chúng, quay sang Diệp Vân cũng may mắn là cậu không sao, nhưng nhìn hai người mà mình yêu thương ở trước mặt chẳng thể cứu được, cảm giác bản thân thật vô dụng bất lực.
“Mày muốn gì ở tao?”
“Muốn chơi đùa mày, muốn mày thất bại, muốn mày chết.
”
Hắn thẳng thừng đứng trước mặt Diệp Khuynh Xuyên nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, hắn đưa chân của mình lên trên chiếc ghế rồi hống hách nói.
“Đầu tiên, chui qua đây cái đã.
”
Nhìn lại người con gái của mình và đứa con bé bỏng đang ở phía xa, anh đành phải nhẫn nhịn chịu nhục quỳ gối xuống cúi đầu để đi qua, anh làm vì gia đình mình không vì một ai cả, và cũng không có gì phải nhục nhã, anh hoàn thành làm xong thử thách đầu tiên của mình, lúc này tiếng cười của Lập Mặc Thế vang lên hòa cùng với những tên đàn em của mình, bọn chúng còn quay lại khoảnh khắc đó để cười nhạo anh.
“Anh cũng có ngày này nhỉ, anh rể.
”
Chất giọng trong trẻo của Liêu Tuệ Hân cũng vang lên, anh nhìn cô ta với đôi mắt hình viên đạn, quả nhiên những điểm yếu của cô vô tình để cô ta biết được, không ngờ cô ta lại hợp tác cùng với tên Lập Mặc Thế, cô ta cầm một cái xô nước hất lên người của Liêu Ngữ Tịch làm cho cô giật mình tỉnh lại.
“Tỉnh lại nhìn người đàn ông của mày đang đứng trước mặt mày làm trò hề này.
”
Cô mở mắt ra nhìn Diệp Khuynh Xuyên, cả người đau nhức ê ẩm khó chịu, giờ đây nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên cô rất vui mừng nhưng ngay sau đó nhìn thấy anh đang quỳ gối trước mặt Lập Mặc Thế, bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, anh hướng đôi mắt dịu dàng của mình nhìn cô rồi nhẹ gật