Diệp Khuynh Xuyên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô trong lòng, cố gắng mong cô sẽ có thể cầm cự được, anh cũng đã sơ cứu vết thương cho cô nhưng ở vị trí này khó mà có khả năng sống sót, máu lại chảy rất nhiều, anh còn chưa kịp nói những gì mà mình giấu trong lòng vẫn chưa thể đối diện nói ra cho cô nghe, anh thật sự không muốn mất cô, cô chính là món quà mà ông trời đã ban cho anh, xoa dịu trái tim của anh, dẫu cô có mối hận thù nặng nề với anh nhưng anh không quan tâm điều đó, Diệp Khuynh Xuyên chỉ biết là bản thân cần cô.
“Tịch, phải sống, tôi sẽ trả nợ cho em cả cuộc đời này.
”
Anh nắm lấy bàn tay của cô, đôi bàn tay mong manh và mềm mại chịu nhiều đau thương, chỉ cần cô không sao, thì cả đời này của Diệp Khuynh Xuyên dù có làm trâu làm ngựa cũng chấp nhận, anh nhẹ nhàng cúi người xuống hôn lên môi của cô, một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua nhưng mang đầy sự yêu thương và tình cảm của anh.
Chiếc xe cũng nhanh chóng đến nơi, Liêu Ngữ Tịch được đưa vào bên trong, Diệp Khuynh Xuyên và Nhĩ Thái ở bên ngoài chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt.
“Nói với Thập Nhất đừng để Diệp Vân biết chuyện này, nếu thằng bé biết sẽ lo lắng lắm.
”
“Vâng.
”
Những cuộc gọi của đối tác cứ liên tục gọi đến nhưng Diệp Khuynh Xuyên không bắt máy bởi vì đối với anh bây giờ không có gì quan trọng bằng mạng sống của Liêu Ngữ Tịch, anh chấp tay lại cầu nguyện, chỉ mong có một phép màu nào đó, thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Khuynh Xuyên tựa lưng vào ghế, chiếc áo cũng xộc xệch, thậm chí vết thương trên tay của anh cũng không màn đến, đôi mắt đượm buồn hướng về phía căn phòng kia, chờ đợi từng giây từng phút một.
Lúc này cánh cửa cũng bật mở, cùng lúc đó một chiếc xe đẩy băng ca cũng đi ngang, chiếc xe đó có một người nằm trên người là tấm khăn trắng trùm kín người, Diệp Khuynh Xuyên như chết lặng tại chỗ, đôi bàn tay buông lõng đó không thể là Liêu Ngữ Tịch được, anh đứng bật dậy chạy tới ôm lấy thân thể nằm trên băng ca khóc lớn.
“Tịch, tỉnh lại đi! Tôi không cho phép em chết.
”
“Tịch…đừng chết mà.
”
Cả người anh run lên bần bật, gương mặt thống khổ, những người xung quanh nhìn thấy anh cũng đồng cảm với anh.
“Tịch, em tỉnh lại đi, mắng tôi nữa đi, tôi muốn nghe giọng của em, làm ơn…”
Vị bác sĩ bên trong phòng lúc này cũng đi ra, ông bước tới vỗ nhẹ vai của anh.
“Cậu thanh niên này nghe tôi nói đã.
”
Anh không mấy quan tâm đến những gì vị bác sĩ kia nói, anh chỉ biết rằng trước mặt là xác của người con gái anh yêu.
“Này cậu gì ơi.
”
“Còn nói gì nữa chứ? Cô ấy…không còn nữa rồi…”
Anh cắn chặt răng giọng nói vô cùng thê lương.
“Cậu thanh niên này, cậu ôm nhầm rồi, bệnh nhân có chết đâu, cô ấy đang nằm bên trong phòng hồi sức kia kìa!”
Diệp Khuynh Xuyên còn tưởng là mình nghe nhầm, anh liền buông cái xác kia ra, sau đó nhìn lại thì phát hiện ra cái xác đó là mẫu mô hình thí nghiệm của thực tập sinh trong bệnh viện, thì ra anh bị nhầm lẫn vô cùng nặng nề, Diệp Khuynh Xuyên đúng là điên mất rồi, anh buông cái mô hình đó ra rồi đứng bật dậy cúi đầu với bác sĩ.
“Xin