Edit: Thiên Tình
Tống Tranh hẳn là nghe lọt lời của Văn Anh, kết quả xử lý Trịnh mụ mụ là, đuổi cả nhà Trịnh mụ mụ trở về Văn gia, bảo tôi tớ áp giải giải thích nguyên do, tỏ ý người như vậy Tống gia không dám dùng. Khiến Văn gia ra tay, trừng phạt chỉ nặng chứ không nhẹ, đồng thời lại có thể cảnh cáo bọn họ đừng tiếp tục vươn tay đến Tống gia.
Chuyện này làm Văn gia chủ mẫu tức chết! Cố tình người rơi xuống nước lại là cháu ngoại của mình, bà ta đồng dạng đau lòng.
Sau đó, Tống Tịch im lặng rất nhiều, như mèo con mới duỗi móng vuốt đã bị cây đũa đánh về, tạm thời không dám có động tác khác.
Văn Anh phái người liên tục quan sát động tĩnh của Tống Tịch.
Kỳ thực cô không định làm gì vị thần sử sa đọa này, đời trước đối phương rất đáng thương, đến đời này tín ngưỡng lực bị mình thu hồi cho Chủ thần, cuối cùng chỉ có thể ở thế giới này luân hồi chuyển thế, không khác gì người phàm. Vậy đời này cho cô ta được hạnh phúc mỹ mãn lại làm sao?
Nhưng điều kiện tiên quyết là không thể ảnh hưởng nhiệm vụ của mình.
Tin tức đưa tới trước mặt Văn Anh, cô xem như hài lòng, mấy ngày này, Tống Tịch luôn thử tiếp xúc với em trai Tống Tầm. Tống Tầm đã bảy tuổi, vì từ nhỏ nuôi dưỡng bên người nguyên chủ, bị dạy bảo đến vừa bá đạo lại kiêu căng.
Theo lý, Tống Tranh chỉ có một đứa con trai này, hẳn phải vô cùng coi trọng, nhưng hắn ở tuổi ba mươi đã lên chức Binh bộ Thượng thư, tinh lực đều đặt hết vào sự nghiệp, bây giờ vị trí chưa vững, hắn càng không có tâm tư quản việc con cái. Hắn chỉ mời phu tử, đi vào gia tộc học tập là đủ, bản thân hắn năm đó cũng học như thế, nào biết thủ đoạn thâm độc trong hậu trạch?
Thường nói tính cách quyết định thành bại, lời này không giả, Tống Tầm dù cho bản tính thông tuệ, nuôi thành kiểu tính cách bá đạo độc tôn như thế, sao có được kết cục tốt?
Đời trước, tính cách của hắn đắc tội rất nhiều người, cuối cùng bị người liên thủ hãm hại, chết vào tay hoàng tộc.
Tống Tịch muốn sửa đổi tính khí ngang ngược của hắn, đã tốn hao không ít công sức, tạm thời đại biến không được, nhưng có chút hiệu quả.
Ngày hôm đó Văn Anh thấy tỷ đệ bọn họ sóng vai vào phòng chính thỉnh an, ý cười trên môi không đổi, ánh mắt nhìn Tống Tịch không khỏi hơi thâm.
Kiếp trước Tống Tịch kiêu căng, Tống Tầm bá đạo, hai người không ai nhường ai, quan hệ cực xấu, đời này cũng không tốt hơn là bao, nhưng nên nói không hổ là thần sử đại nhân sao, ngắn ngủi vài hôm, bé mập mạp này liền chịu gần gũi cô ta.
Chẳng qua Tống Tầm vẫn thân thiết với Văn Anh nhất, vừa nhìn thấy cô, lập tức nhào lên gọi ''mẹ'', lắc lư nũng nịu, "Mẹ, con muốn ăn thịt! Tỷ tỷ không cho con ăn!''
Tướng mạo của hắn được kết hợp ưu điểm từ cha mẹ, rất tuấn tú, nhưng rất thích ăn thịt, nguyên chủ vì biểu hiện từ ái, mỗi ngày phòng bếp đều phải làm vài món thịt, nuôi hắn béo đến chảy mỡ, ngũ quan đẹp đến mấy cũng bị thịt mỡ chen chúc không còn.
Tống Tịch hành lễ xong, nói: ''Mẫu thân nếu suy nghĩ cho đệ đệ, nên cân bằng ẩm thực mới đúng.''
Bởi vì bé mập nhào tới, Phúc Bảo trong lòng tức khắc nhảy ra, ở dưới chân cô kêu meo meo, vô cùng đáng thương. Văn Anh thấy con mắt Tống Tầm tỏa sáng, ra vẻ muốn bắt nó chơi, lập tức phất phất tay, khiến người ta ôm nó đi.
''Thấy không, tỷ tỷ con cũng quản ta đó, ta cũng không dám cãi lời.'' Cô cười, điểm cái mũi Tống Tầm.
Tống Tầm nôn nóng, mấy ngày nay tỷ đệ thân thiết như bị lau mất, bá đạo hô: ''Chỉ có mẹ quản chúng ta, nào có chuyện tỷ tỷ quản ngài? Đừng để ý tới tỷ ấy!''
Tống Tịch siết chặt khăn tay, thù hận đối với kế mẫu lại dâng lên.
Văn Anh tạm thời không trả lời Tống Tầm, nhóc này có ăn thịt hay không đều không quan trọng, Tống Tịch muốn sửa đổi em trai cũng mặc cô ta, mình không ngăn trở là được.
Cô chuyển đề tài: ''Hai ngày tới, ta chuẩn bị đi Long Hưng tự dâng hương, cầu phúc cho các con. Mấy ngày nay con không phát sốt thì là rơi xuống nước, lòng ta day dứt, thầm nghĩ hay nên xin Bồ Tát tới bảo vệ con. Chắc hẳn con muốn đi cùng phải không?''
Tống Tịch hơi dừng, rất nhiều ý nghĩ lướt qua đầu.
Nàng nhớ tới một chuyện, đời trước khi nàng rơi xuống nước bị cứu lên, biểu ca liền muốn cầu cưới nàng, nhưng phụ thân lại chướng mắt biểu ca, việc này bị Tống gia cố ép xuống. Nhưng sau đó xảy ra một việc khiến nàng triệt để mất danh tiết, đến mức nàng chỉ có thể vội vã lấy chồng ở xa, gả tới một nơi xa tít, không biết chuyện phát sinh ở đô thành.
Nhưng cuối cùng vẫn bị nhà chồng biết sự thật.
Đời này, biểu ca không thể huỷ hoại nàng, kế mẫu vẫn nghĩ đến chiêu này, muốn mua chuộc sơn phỉ bắt nàng.
''Vâng theo mẫu thân sắp xếp.'' Nàng cung kính mà cúi đầu.
Kế mẫu dám dùng cách này hủy hoại nàng, sao nàng lại không gậy ông đập lưng ông chứ?
*
Từ lúc xuất hiện giấc mộng về người thiếu nữ ở tòa giả sơn, sau đó Vệ Lăng Hằng lại thường mơ thấy nàng.
Hắn biết nhũ danh của nàng gọi ''Bội Bội'', nàng cũng biết tên tự của hắn là ''Trường Phong'', một bức tường ngăn cách người của hai thế giới, lại chung sống hòa hợp vô cùng.
Ở trong mơ, hắn làm giang hồ hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa, trừng gian trừ ác, bởi vì hồi nhỏ hắn từng có ước mơ làm hiệp khách, nên chỉ cho rằng ý nghĩ đó sinh ra từ đáy lòng mình, cũng không thấy kỳ quái. Kỳ quái duy nhất là, người mà hắn ''trượng nghĩa giúp đỡ'' chỉ có người thiếu nữ kia.
Nhưng mỗi lần mơ thấy nàng, sau khi tỉnh lại hắn đều thoải mái tinh thần, tinh lực dồi dào. Lâu dần, cũng thành thói quen, một ngày không gặp nàng trái lại có chút mất mát.
Nàng từ mười ba lớn đến mười lăm tuổi, trong mộng hắn cũng bất quá chừng hai mươi tuổi, ngẫm lại, cũng giống thời mình còn là thiếu niên lang quân, tâm tình sẽ theo mỗi tiếng nói cử động của cô gái mà nhấp nhô, xao động.
Ở trong mơ, hắn khinh công trác tuyệt, tới vô ảnh đi vô tung, luôn có thể giúp nàng mỗi khi nàng rơi vào khốn cảnh, như thần hộ mệnh của nàng vậy.
Hắn thường xuyên mang một vò rượu, bay đến gian phòng nhỏ của nàng, bắt chước tiếng mèo kêu hai tiếng, nàng sẽ hiểu ý mà chạy ra, hai mắt sáng lên, hắn đưa nàng bay lên nóc nhà ngắm trăng.
Thật giống như đây là thời gian thoải mái nhất của nàng, nàng đoạt vò rượu của hắn, uống hai ngụm, cũng đã say khướt. Hai má nàng ửng đỏ, mềm mại không xương như