Edit: Thiên Tình
Vương Đức Vĩnh đã lùi ra, trong lều chỉ còn Văn Anh và Vệ Lăng Hằng.
Tay của Văn Anh vẫn bị hắn nắm chặt không buông, hắn câu được câu không trò chuyện với nàng. Lo lắng qua đi, nàng thu lại tính khí, trở nên trầm mặc hơn, chỉ canh đúng thời gian, đổi khăn ướt khác cho hắn.
''Không phải nói Thục phi nương nương theo hầu sao?'' Nàng cầm một góc khăn, nhẹ nhàng phủ lên trán hắn, ''Nếu bệ hạ đã không sao, ta cũng nên trở về, gọi Vương Đức Vĩnh tìm nàng ấy đến đây đi, được không?''
Lời của nàng nhu hoà mà mềm mại, nhưng Vệ Lăng Hằng lại không thích nghe.
Hắn chuyển đề tài, xoa ngón tay nàng, dấu kim châm lờ mờ có thể thấy được, ''Nghe nói, lúc nàng nghe được ta bị thương, đâm trúng ngón tay...''
Nàng hơi dừng, ''Lúc đó, ta rất sợ hãi...'' Nàng rút tay đi, khi hắn cho rằng nàng muốn thu tay về, nàng lại khẽ vuốt tóc mai của hắn, ''Chàng đã già hơn mười tuổi rồi, ta rất lo lắng, Trường Phong cũng không còn trẻ nữa, sao có thể giày vò mình giống như ngày trước được...''
Ngữ điệu tựa như hồi ức của nàng, khiến hắn hơi run, phảng phất bọn họ đã dắt tay trải qua mấy chục năm, mà nàng đứng ở đầu thời gian bên này, mỉm cười nhìn hắn ở đầu bên kia.
Không biết tại sao, Vệ Lăng Hằng bỗng dưng cảm thấy chua xót. Trường Phong chỉ sống trong thời thiếu nữ của Bội Bội, sau khi lấy chồng, giấc mộng của nàng tan vỡ, cho nên trong mộng đã không còn một chàng hiệp khách tên Trường Phong.
Mà hắn không thể lần nữa tiến vào mộng của nàng, không thể thay đổi quá khứ, ngăn cản nàng gả cho Tống Tranh.
''Hắn có tốt với nàng không?" Hắn lần đầu tiên hỏi nàng.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp, không còn là vị hoàng đế cao cao tại thượng cố giả dạng làm người thường, mà là một cố nhân chỉ đơn thuần quan tâm nàng. Hắn để ý quá khứ của nàng, cũng chờ mong tương lai của nàng.
Đây mới là Trường Phong của nàng nha.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngơ ngác, mỉm cười gật đầu.
Vệ Lăng Hằng lại nhớ lần đó ở thiên điện nàng khóc đến đau khổ như vậy, nếu nàng sống tốt, thì sao phải khóc?
''Ta tuy già đi mười tuổi, nhưng vẫn là Trường Phong của nàng... Trước đây nàng bị uất ức, đều sẽ nói với ta...'' Hắn dừng một lát, lại hỏi, ''Hắn thật sự có tốt với Bội Bội của chúng ta không?''
Giọng nói đó quá dịu dàng và thân mật, đến nỗi nàng lập tức không khống chế được, cố nén nước mắt quay mặt đi. Sau đó lại từ từ quay về, cúi đầu nhìn hắn đang cẩn thận câu lấy ngón út của nàng.
Thế là, nàng lắc đầu.
Hắn cười rộ lên, "Được, hắn không tốt với Bội Bội, ta đi đánh hắn.''
Nàng lắc lắc ngón tay câu lấy nhau của hai người, không nói lời nào.
*
Nơi đóng trại ánh đèn sáng bừng, nhìn xa xa trông như những chiếc đèn lồng. Tống Tranh đi tới trước lều của mình, bên trong không đốt đèn, ở ngoài nhìn vào cảm thấy xám xịt, phảng phất không có người ở bên trong.
Lời nói của Tôn Thái phó luôn quanh quẩn trong đầu hắn, Trường Phong là tên tự của bệ hạ, mà một tháng trước trên tờ giấy viết thư, hai chữ ''Trường Phong'' mà nàng viết lại hoàn toàn bất đồng với nét chữ xinh đẹp của nàng.
Phong cách viết chữ này, so với nữ nhân, quả thật phù hợp tác phong tiêu sái tùy ý của nam nhân hơn.
Nhưng ý niệm này chợt lóe mà qua, lại bị hắn gạt bỏ, cảm thấy vô cùng hoang đường. Văn Anh ở hậu trạch, ngoại trừ giao tiếp xã giao vẫn luôn là cửa lớn không ra cổng trong không bước, bệ hạ lại ở thâm cung, hai người thật sự là quăng tám sào cũng không tới, hắn lại bắt lấy điểm trùng hợp này mà nghĩ ngợi lung tung.
Tống Tranh hơi lắc đầu, đi vào lều.
''Bội Bội?''
Hắn khẽ gọi, rất lâu không thấy đáp lại, mãi đến khi lòng hắn sinh nghi hoặc, mới nghe nàng nói "Ừ?", giống như người ngủ no giấc, từ mũi hừ nhẹ một tiếng.
Hắn tới bên giường, con mắt đã thích ứng bóng tối, chỉ thấy ánh trăng chiếu vào khuôn mặt điềm nhiên của nàng, nàng lộ vẻ khó hiểu.
Mặt mày hắn dịu lại, thấp giọng nói: ''Không có gì, ngủ đi.''
*
Hoàng đế gặp chuyện, lịch trình đi săn lần này lại rất vội vã, chờ sau khi Vệ Lăng Hằng khôi phục trạng thái, liền nhanh chóng trở về hành cung.
Đã ở trong sơn trang, vì thế Văn Anh và Vệ Lăng Hằng giảm bớt rất nhiều khả năng tiếp xúc, ngoại trừ lúc tổ chức tiệc tối, chỉ có thể nhìn từ xa.
Văn Anh cũng kiên nhẫn, nếu khoảng cách trên bản vẽ đại biểu hảo cảm của hoàng đế đối với cô, thì giờ khắc này hắn đã một chân bước vào trận doanh của cô. Dù sao hai người cũng có thân phận khác biệt, về sau, nếu muốn tiếp tục gặp mặt, cần hắn chủ động lên kế hoạch.
Tiến độ bên này không nhắc tới, cô phát hiện gần đây Tống Tịch và Tam hoàng tử ở chung ngày càng nhiều. Đối với chuyện này, cô lại mừng rỡ tán thành, lúc trước muốn xoát hảo cảm độ của Tam hoàng tử chỉ là thuận tay, dù sao thêm một người có hảo cảm với mình cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.
Ai ngờ hôm đó, người trong hành cung đột nhiên đến, truyền lệnh của Thục phi nương nương khiến cô vào cung.
So với hoàng cung nguy nga lộng lẫy, hành cung có nét độc đáo riêng. Cô lưu luyến cảnh vật nên bước chân hơi chậm, lúc đi vào, Thục phi đã cười đầy thâm ý, cười giận một câu: ''Tống phu nhân làm ta chờ thật lâu.''
''Không dám.'' Cô nhạy bén nhận ra Thục phi không có thiện ý, lại thần thái như thường, mỉm cười vấn an rồi nói, ''Không biết lần này nương nương gọi ta đến đây, là vì chuyện gì?''
''Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.. Liên quan đến Tống gia thiên kim và đứa con trai làm người ta đau đầu của ta.''
Văn Anh cơ hồ trong nháy mắt phản ứng lại, nhưng vẫn hỏi: ''Ý của nương nương là?''
''Ta có ý gì, Tống phu nhân không biết sao?'' Thục phi thần sắc cao ngạo, ngồi trên chủ tọa cao cao tại thượng, ung dung vuốt ve hoa văn trên tay áo, vừa định dằn mặt đối phương, chợt nghe bên ngoài thông báo, nói là bệ hạ giá lâm.
Quả nhiên một bóng người cao to tiến vào.
Thục phi mặt mày vui vẻ, nghênh đón hoàng đế, như vui như giận nói vài câu với hắn, suýt nữa quên luôn Văn Anh.
Chờ Vệ Lăng Hằng nhìn sang, nàng thấy Văn Anh còn ở đây, mới bĩu môi giới thiệu: ''Đây là phu nhân của Binh bộ Thượng thư Tống đại nhân.''
Hắn liếc nhìn Văn Anh, rũ mắt xuống, "Thì ra là Tống phu nhân..."
Văn Anh hành lễ, hắn đi lên trước một bước, sau đó như là ý thức được cái gì, ho nhẹ một tiếng, ''Không cần đa lễ. Hai người đang nói chuyện gì?''
''Cũng không có gì, Tuyên Nhi tuyển phi, lần trước ta thấy Văn gia nha đầu cũng không tệ lắm, Văn gia phu nhân lại không ở đây, nên muốn tìm Tống phu nhân hỏi một câu.''
"Hửm? Tuyên Nhi có vừa ý ai chưa?"
Nhắc đến hôn sự của con trai, Vệ Lăng Hằng cũng rất để ý, hai người lấy đề tài này tán gẫu một hồi, bỏ Văn Anh sang một bên.
Cung nữ lớn tuổi đưa mắt ra hiệu với Văn Anh, khiến cô mau đi ra ngoài, bệ hạ hiếm khi đến một chuyến, sao có thể để người khác quấy rầy?
Ngay lúc này, hạ nhân thông bẩm, nói là Tống Tranh tới đón thê tử trở về. Thục phi đang định đồng ý, lại nghe Vệ Lăng Hằng nói: ''Tống ái khanh đến à? Thật đúng lúc, trẫm có việc muốn thương lượng với hắn.''
Tống Tranh được cung nhân dẫn vào, nhìn thấy hoàng đế cũng ở đây, ý tưởng hoang đường lúc trước lại len lỏi vào đầu.
Theo sau Tống Tranh là Tam hoàng tử Vệ Tuyên, hắn còn đang lười biếng cười, vừa thấy tình hình trước mắt bất giác nhíu mày.
Hắn là tới thỉnh an Thục phi, trước mặt hoàng đế, Thục phi luôn biểu hiện dáng vẻ từ mẫu, lần này cũng không ngoại lệ, thấy hắn bèn hỏi han ân cần hồi lâu.
''Tuyên Nhi đi đâu về? Bên ngoài có nóng hay không, để mẫu phi lau mồ hôi cho con...''
Khóe môi nhếch lên, Vệ Tuyên lười biếng cười, ''Mẫu phi, ta đã lớn rồi.''
''Bệ hạ, người xem ——'' Thục phi quay đầu lại hờn dỗi với Vệ Lăng Hằng, chỉ vào Vệ Tuyên, ''Con nha, không quản đã bao lớn, trong mắt phụ hoàng và mẫu phi, con cũng chỉ là đứa trẻ.''
Nàng và hoàng đế công khai thân mật, ngay lúc này, Văn Anh ngồi bên cạnh bỗng khẽ ho.
Trong lúc Vệ Lăng Hằng trò chuyện với Thục phi, luôn lơ đãng đưa mắt về phía Văn Anh nhìn nhiều lần, vừa thấy nàng ho khan, không khỏi nhíu mày.
Thục phi còn muốn hờn dỗi vài câu, thấy vẻ mặt hắn ngây ra, vô ý thức quay đầu nhìn Văn Anh, ''Tống phu nhân làm sao vậy?''
''Không có gì.'' Nàng lắc đầu, cố nén lại ho hai tiếng, ''Có lẽ lúc nãy ham ngắm phong cảnh hóng gió, cổ họng hơi ngứa...''
Tống Tranh thấy vậy bèn nói: ''Không dám dẫn bệnh khí cho bệ hạ và nương nương, vi thần và nội tử xin cáo lui.''
Chữ "Được" vừa đến đầu lưỡi, Thục phi lại nghe bệ hạ nói: ''Tống phu nhân khỏe mạnh tiến cung, sinh bệnh ra ngoài, như vậy Tống ái khanh lại trách tội trẫm. Vương Đức Vĩnh, gọi thái y đến xem bệnh cho Tống phu nhân đi.''
Văn Anh muốn từ chối, lại thấy ánh mắt hắn