Edit: Thiên Tình
Lúc cuộc đối thoại truyền ra, Văn Anh còn chưa làm gì, Tiểu Thập cũng đã giữ cô lại.
Tiểu Thập ở chung với Văn Anh được một thời gian, bất tri bất giác nảy sinh cảm tình, không muốn cô dấn thân mạo hiểm, "Lúc này đi vào, ngài có một trăm cái miệng cũng nói không rõ. Chúng ta đi về trước, ta đi thông tri bệ hạ, có bệ hạ chống lưng, bọn họ sẽ không dám manh động!"
Văn Anh mím môi cười, "Kinh động chàng ấy làm gì, ngươi yên tâm, ta có thể ứng phó."
"Ngài ứng phó thế nào được!" Nàng sốt ruột, "Bọn họ mới là người một nhà, muốn hợp sức đối phó ngài, ngài ứng phó thế nào được!"
Lời nói của Tiểu Thập như thể chạm đến sợi dây trong lòng cô, mơ hồ run rẩy, tuôn ra rất nhiều cảm xúc khó nói nên lời.
Văn Anh suy đoán, đây đại khái chính là tình cảm mà nguyên chủ lưu lại, nàng ở Tống gia lo liệu mấy chục năm, kết quả, vẫn lẻ loi một người.
Cô không phải nguyên chủ, nhưng lại trải nghiệm cảm tình của nguyên chủ, cho nên có một số việc, cô chung quy phải thay nguyên chủ nói rõ.
Cô vừa vào phòng, ánh mắt thù hận của Tống Tịch liền đâm thẳng về phía cô, mà bên cạnh Tống Tịch là Tống Tranh, hàng lông mày của hắn đang ngưng tụ một luồng mây đen, nhìn thấy cô đến, hắn nhấc mắt lên.
"Ta nghe nói Tầm Nhi hộc máu, nên vội vàng lại đây, Tầm Nhi thế nào rồi --" Cô làm bộ không nghe thấy đoạn nói chuyện vừa nãy, nhanh chóng đi tới bên giường.
Tống Tầm nằm ở chỗ ấy, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhắm mắt lại, lông mi thỉnh thoảng rung rung, có vẻ vô cùng bất an.
Tiểu bá vương đột nhiên trở thành bộ dáng này, không khỏi làm người thấy tội nghiệp.
Văn Anh đưa tay kéo góc chăn cho hắn, còn chưa chạm đến, một luồng sức mạnh bỗng đẩy cô ra, cô bị đẩy về phía cái bàn nhỏ, góc nhọn va vào sau lưng cô!
Cô mím chặt môi, mồ hôi lạnh bỗng từ trán bốc lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tịch đã thu tay về, lạnh lùng nói: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào đệ đệ ta, đến lúc này, ngươi còn giả mù sa mưa làm gì?!"
Mắt Văn Anh chuyển hướng một bên khác, Tống Tranh đang đứng rất gần, nếu hắn đưa tay, hoàn toàn có thể ngăn động tác của Tống Tịch, nhưng hắn không làm vậy.
Cô nhớ tới lời nói của Tiểu Thập, vẻ mặt bởi vì đau đớn mà cau mày dần dần bình phục lại.
Nàng ấy nói đúng lắm, bọn họ mới người một nhà.
Văn Anh có làn da trắng ngần, bởi vì cơn đau sau lưng mà sắc môi rút đi, bây giờ bình tĩnh lại, lại nổi bật lên ánh mắt trong trẻo, mặt mày lạnh giá, đặc biệt khác với ngày thường.
Tống Tịch cười lạnh nói: "Thế nào, rốt cục không giả bộ à? Cũng đúng, đã trèo lên bệ hạ, tội gì phải chịu uất ức ở đây?"
"Tịch Nhi?"
Tống Tranh vẻ mặt chấn động, bỗng dưng nhìn nàng.
"Phụ thân cảm thấy giật mình, cho rằng ngày đó ta không nhận ra được sao?" Hàng lông mày của Tống Tịch chứa đầy vẻ nhẫn nại, "Ta ngốc cũng không phải mù, nàng ta tưởng là che một tấm khăn che mặt liền có thể giấu giếm? Ta không nói, là muốn chờ phụ thân tỏ thái độ, nhưng còn phụ thân thì sao, người muốn mặc kệ để nàng ta tiếp tục làm vậy, hại chết tỷ đệ chúng ta mới dừng sao?!"
Dây thần kinh của Tống Tranh luôn căng chặt, sau đó tựa như chợt đứt đoạn.
Vẻ mặt hắn mệt mỏi, con mắt tối đen mà nhìn Văn Anh, "Nàng còn có lời gì muốn nói?"
Văn Anh chỉ hỏi hắn: "Chàng không tin ta?"
"... Ta không dám tin nàng." Tiếng nói của hắn trầm thấp, "Ta từng cho rằng nàng dịu dàng hiền thục, đối với ta săn sóc ôn nhu, đối với hai đứa nhỏ như con ruột, nhưng nàng âm thầm leo lên thánh thượng, ta lại hồn nhiên không biết..." Nói đến chỗ này, hắn chỉ cảm thấy sống lưng mát lạnh, "Rõ ràng là người vợ bên gối lại như một kẻ xa lạ, làm sao ta dám tin nàng nữa?"
"Leo lên thánh thượng..." Nàng lặp lại bốn chữ này, như là nghe được chuyện gì buồn cười, lông mày cong lên, không nhịn được cười, "Chàng có biết ta và bệ hạ quen biết như thế nào?"
Cổ họng hắn hơi đắng chát, vẫn cứ hỏi: "Thế nào?"
"Là lần đó đi Long Hưng tự dâng hương, ta bị cướp phỉ bắt đi, chàng không phải hỏi ta, người cứu ta là ai sao? Ngày đó đúng lúc bệ hạ đi Long Hưng tự nghe đại sư thuyết giảng, đi ngang nơi bị tập kích, mới cứu được ta."
Tống Tranh nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
"Sau ngày ấy, ta thỉnh thoảng gặp ác mộng, lúc nào cũng mơ tới ngày đó nếu ta bị cướp phỉ mang đi, sẽ có kết cục thế nào." Mi mắt nàng rủ xuống, khẽ run run, "Kỳ thực chàng đã tra được phải không, là Văn gia đúng không? Nhưng lẽ nào chỉ có Văn gia sao?"
"Ta..." Tống Tranh quả thật còn tra được những thứ khác, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Tống Tịch.
Sắc mặt Tống Tịch chợt trắng bệch, lại rất nhanh duy trì biểu cảm, không nói gì.
Nàng thu hết biểu hiện của phụ nữ bọn họ vào đáy mắt, nở nụ cười.
Tống Tranh đỡ cánh tay nàng, khàn giọng nói: "Việc này là chúng ta sai, nhưng dù nàng muốn trả thù, cũng không nên nhắm vào Tầm Nhi..."
Hắn nói có mấy phần chần chờ, tuy rằng chứng cứ đã xác thực, nhưng thật sự là nàng hạ độc Tầm Nhi sao? Cảnh tượng nàng chăm sóc Tầm Nhi hôm qua nổi lên trong lòng.
Ai ngờ, nàng lại quyết đoán thừa nhận: "Độc đúng là ta hạ."
"Nàng!" Hắn khiếp sợ không thôi, đột nhiên siết chặt cánh tay nàng.
"Ta chính là muốn hắn chết."
Nàng thản nhiên cười.
"Sao nàng có thể làm thế? Nàng nuôi nấng hắn bảy năm trời, hắn luôn thân cận nàng nhất, sao nàng dám hại hắn --" Lòng hắn đau đớn, bất giác giương tay lên.
"Tống Tranh, chàng có tư cách gì đánh ta?" Văn Anh nhìn chăm chú bàn tay như muốn vung xuống của hắn, nhẹ giọng hỏi, "Đến cả chàng cũng đã quên chuyện chàng từng làm với ta rồi chứ gì, nhưng có một số chuyện không phải thời gian trôi qua thì sẽ biến mất. Chàng cho rằng chính mình đã quên, là có thể coi như chưa từng xảy ra sao?"
"Mẫu thân hà tất cố ý huyễn hoặc." Tống Tịch mắt lạnh nhìn nàng, "Phụ thân có thể làm chuyện gì có lỗi với người? Thường ngày phụ thân đối với người tuy lạnh nhạt, nhưng chưa hề ở ngoài ăn chơi đàng điếm trêu hoa ghẹo nguyệt, càng chưa từng nạp thiếp, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ?"
"Hắn không nạp thiếp chẳng lẽ là vì ta? Lẽ nào không phải là vì mẹ ruột của con, thê tử kết tóc của hắn sao!"
Nàng lớn tiếng phản bác, lúc lùi về sau lại đụng phải cái bàn, đĩa mứt "Ầm" vỡ nát dưới đất, chia năm xẻ bảy.
Tiếng vang này, rốt cục khiến Tống Tranh tỉnh táo lại.
"Ta..."
"Năm đó ta ngoài ý muốn sẩy thai, kỳ thực cũng không có tổn thương đến thân thể đúng không?" Nàng túm lấy tay hắn, nắm đến ngón tay trắng bệch, "Là chàng sai người đưa cho ta thuốc tuyệt dựng..."
Tống Tịch hít vào một ngụm khí lạnh.
Viền mắt nàng ửng hồng, mắt lộ thù hận, "Nếu như ta đã không có con, dựa vào cái gì chàng được sống yên ổn?!"
Tay của Tống Tranh bị móng tay nàng cào rách da, chảy máu, nhưng hắn không dám tránh thoát, "Làm sao nàng biết..."
"Sau này ta tìm tới vị đại phu kia, hắn cầm tiền của chàng liền mất tăm, hắn đi quá nhanh, sao ta không sinh nghi cho được. Bàn về thủ đoạn hậu trạch, chàng làm gì có thể so được với những người như chúng ta?" Nàng cười nhạo hắn, dường như làm như thế có thể khiến nàng dễ chịu hơn, mà khi đã dùng bí mật bị che giấu nhiều năm này thành công khiến hắn đau khổ, nàng bình tĩnh rất nhiều: "Chàng là vì trưởng tỷ chứ gì, chàng yêu tỷ tỷ, cho nên đối với đôi nhi nữ mà tỷ ấy để lại coi như trân bảo. Chàng không hi vọng kế thê có con ruột, sợ ta nặng bên này nhẹ bên kia, có thể lúc đầu chàng không định làm thế, là dáng vẻ mang thai của ta đã kích thích chàng sao..."
Nguyên chủ đương nhiên muốn có đứa con của riêng mình, nàng ở Văn gia chịu dày vò, đến Tống gia vẫn không thể thoát khỏi đau khổ. Chỉ có sinh ra một đứa bé thuộc về nàng, đó mới là hết thảy hi vọng sống sót trong tương lai của nàng.
Cho nên khi tiểu sinh mệnh này giáng sinh, nàng chểnh mảng những chuyện xung