Edit: Thiên Tình
Vết thương trên tay Văn Anh không sâu, nhưng dù sao cũng bị răng cắn thủng, cô vẫn kêu thầy thuốc gia đình đến tiêm. Cậu nhóc cũng được cô dẫn về, bảo Oánh Thảo giúp hắn tắm rửa, bôi thuốc.
Cả người hắn đầy vết bùn và vụn cỏ, lại thêm chưa quen tắm rửa, toàn thân bẩn thỉu như trẻ lang thang. Nhắc tới cũng tội, mẹ ruột của hắn chê hắn dơ, trước khi gặp đại soái còn đè hắn lại tắm một lần, về sau chẳng thèm ngó ngàng.
Đa số người mẹ trên đời này đều rất thương con mình, thà rằng mình khổ cũng không muốn chúng khổ, nhưng luôn có ngoại lệ. Có thể ở lúc đứa bé chào đời cho phép người ta vứt bỏ hắn, sau đó ngoài ý muốn tìm về cũng chỉ vì hắn có khuôn mặt tương tự Thiệu Các Thiên, cảm thấy có giá trị lợi dụng, hiển nhiên đây chính là một ngoại lệ.
Nghiêm túc lại nói, Thiệu đại soái khắp nơi lưu giống, cũng không tốt hơn chỗ nào, Văn Anh không khỏi hoài nghi, thần sử đại nhân lựa chọn hắn, là do thân phận gái hồng lâu của cô ta, nên người duy nhất có thể tiếp xúc chính là Thiệu Các Thiên.
Nếu không thì kẻ tỏa sáng ngang tầm với cha mình trên bản vẽ, con trai Thiệu Các Thiên, Thiệu Nhất Phong, mới hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Bên này, cô đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ, thầy thuốc gia đình đã tiêm xong một mũi. Cô còn chưa khóc, đầu kia Oánh Thảo đã khóc lóc từ trên lầu chạy xuống.
"Thái thái! Đừng kêu tôi tắm cho hắn nữa, bằng không, hay là dạy tôi cách dùng roi đi!"
Văn Anh ấn lấy bông gòn cầm máu, hỏi: ''Làm sao vậy?''
''Thằng nhóc quỷ đáng ghét đó! Tôi cởi quần áo cho hắn, hắn liền cắn tôi, cũng may cách tầng áo bông dày, nếu không tôi cũng bị hắn cắn thủng lỗ rồi!''
Trong lúc này, cậu nhóc cũng đã chạy xuống lầu.
Phải nói Thiệu đại soái thật đúng là gã thô kệch, ném con trai cho Văn Anh xong, liền mất tăm mất tích, cho tới bây giờ, vị nhị thiếu gia họ Thiệu này tuy được gọi là nhị thiếu gia, lại chưa hề có tên.
Cô đương nhiên biết hắn về sau tên là Thiệu Đình Ngọc, nhưng trước mắt không thể nói.
Cô thấy hắn luôn nhìn chằm chằm vào ống kim trong tay bác sĩ, đồng tử co lại, bèn vẫy tay với hắn: "Đầu tiên cho ngươi một cái nhũ danh đã, gọi là Tiểu Hổ, được không?''
Hổ hủy tranh hề vu đình trung (hổ và tê giác tranh đấu trong triều đình), hắn nhất định không phải vật trong ao.
Thiệu Đình Ngọc không biết nàng nói gì, hắn còn đang trong trạng thái đề phòng, bắp thịt căng cứng, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn cô!
Văn Anh bảo bác sĩ cất ống kim, thấy hắn quả nhiên thả lỏng hơn, lại gọi Oánh Thảo đưa khăn nóng qua.
Oánh Thảo do dự, ''Ngài muốn đích thân lau người cho hắn sao? Hay là thôi đi, hắn rất hung hăng, không bằng gọi bọn Trường Thuận ca...''
Văn Anh đã sớm nghĩ xong lý do đối phó hầu gái, nói: "Nếu để gia nhìn thấy sẽ nói cái gì? Vả lại, cứ xem như giết thời gian đi, bây giờ gia nhìn ta không vừa mắt, ta cũng không muốn sáp lên chọc hắn, chúng ta được ngày nào hay ngày ấy thôi."
Lời này nói đến đáng thương, Oánh Thảo ở mặt ngoài cũng không tiện tranh luận với thái thái, nhưng trong lòng không cho là vậy, nuôi lớn thằng nhóc ngoại thất này lại được gì? Có cơ hội, vẫn nên khuyên thái thái lấy lòng đại soái mới là ổn thỏa.
Oánh Thảo quyết định chủ ý, bưng bồn nước nóng và khăn mặt đến, vắt xong đưa qua, chỉ ở một bên đề phòng.
Văn Anh thấy hắn đứng xa xa bèn cười, từ bàn trà lấy ra một miếng bánh đậu đỏ trong đĩa, đặt ở lòng bàn tay. Lại vẫy tay với hắn, trong chớp mắt, hắn đã gần ngay trước mắt, bắt lấy tay cô, há miệng nuốt bánh ngọt.
Văn Anh thay hắn vén sợi tóc bị hắn ăn vào miệng, phát hiện hắn chỉ biết nuốt, cơ hồ không nhai, cô thầm ghi nhớ.
Đợi hắn ăn đến hơn một nửa, mới cầm khăn nóng lau mặt cho hắn. Hắn ngừng một giây, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn, lúc liếm đến lòng bàn tay cô, Văn Anh khẽ "hít" một tiếng.
Lòng bàn tay thình lình có một vết đỏ.
Là xuất hiện lúc Văn Anh dùng roi, thân thể này non mềm, có dùng roi bao giờ? Khi cô đánh hắn lại cố gắng khống chế lực đạo, nhìn có vẻ đáng sợ, trên thực tế mỗi lần đều chợt thu thế lại, trái lại chấn tay cô.
Thiệu Đình Ngọc kỳ quái nghiêng đầu, lại liếm một cái, thấy cô không phản ứng, chớp chớp mắt liếm hết mảnh vụn điểm tâm, còn không quên thè lưỡi liếm quanh miệng, như một con chó nhỏ.
Thấy thái thái bình yên lau xong mặt hắn, Oánh Thảo cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc nãy hắn con như con sói dã tính khó thuần, đâu ngoan ngoãn như thế, làm như là mình bịa chuyện vói thái thái vậy!
Oánh Thảo tức tối, muốn bắt hắn đi bôi thuốc, tay vừa duỗi ra, Thiệu Đình Ngọc bỗng ngẩng đầu lên, Oánh Thảo không khỏi "ôi" một tiếng.
Ngoại trừ tóc tai lộn xộn, làm ảnh hưởng cảm quan, có thể nhìn ra hắn rất giống đại soái.
Mắt hắn vốn là to tròn, con ngươi đen nhánh lại lớn hơn người khác một chút, khi nhìn, ánh mắt long lanh như biết nói. Lại thêm đôi lông mày rậm của hắn, nếu trừng mắt, giống như bị động vật ăn thịt nhìn chằm chằm, khiến người ta lông tơ dựng thẳng.
Lưng Oánh Thảo đổ một lớp mồ hôi, đột nhiên thu tay về.
*
Sau khi Văn Anh lau mặt cho Thiệu Đình Ngọc, liền để thầy thuốc gia đình khử trùng vết thương sau lưng hắn, còn cô thì lên lầu vào phòng ngủ.
Lần này không có cảnh trung gian, khiến cô bất an. Ở tình huống bình thường, z942121 sẽ xuất hiện bên cạnh lúc không người, cho nên cô muốn thử xem.
Ngay lúc cô đóng cửa, chợt thấy tâm niệm vừa động, một giây sau, đã bước vào không gian.
"21?" Cô hô lên, mới nhìn thấy bóng người quen thuộc đi ra khỏi dòng dữ liệu đang xoay quanh.
"Xin lỗi, thời gian cô hoàn thành nhiệm vụ vừa vặn trùng với thần sử khác, không gian chỉ có thể mở ra cho một người, cho nên tạm thời đối với cô đóng cửa."
Nghĩ tới trong không gian này vừa mới có một người khác đã ở, Văn Anh không khỏi hiếu kỳ, đáng tiếc không thể chạm mặt, nếu không đã có thể trao đổi, giao lưu kinh nghiệm.
Sau khi z942121 rút ra tín ngưỡng lực, cảm xúc về thế giới trước cũng được rút đi, cô chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, nặng nề trong lòng