Edit: Thiên Tình
Bối cảnh trong 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》 là một vị tiến sĩ chứa đầy những ý tưởng điên rồ về thí nghiệm khoa học, đã tạo ra một loại dịch thể đặc biệt thay đổi kiểu gien, nó có thể khiến người ta có năng lực vượt hẳn tự thân, trở thành dị năng giả. Dịch thể gien vừa ra đời, người hưởng ứng vô số, nhưng khi nó chân chính được dùng trên cơ thể người, lại xuất hiện biến dị. Ngoại trừ trở thành dị năng giả, có rất nhiều người bị biến thành thứ mà người ta gọi là zombie, ăn thịt người mà sống, mất ý thức của con người, không có lý trí. Mà người bị zombie cắn, rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm trở thành zombie, cho nên quần thể zombie càng ngày càng lớn, đến mức không thể khống chế, toàn thế giới đều lâm vào khủng hoảng của ngày tận thế.
Đúng lúc này, đoàn thể lính đánh thuê do dị năng giả sáng lập liền xuất hiện.
Theo nội dung mới nhất, Thần Phong đoàn được thuê bởi một vị tiến sĩ đức cao vọng trọng khác, đi tới phòng thí nghiệm bí mật của tiến sĩ điên kia, tìm kiếm dữ liệu ban đầu của dịch thể gien. Nhiệm vụ này có độ khó cao, dọc đường nguy hiểm trùng trùng. Về phương diện chiến đấu, tuy rằng Thanh Điểu không giúp được gì, nhưng cô sinh ra ở dòng dõi y học, được cha mẹ, các anh chị em và trưởng bối ảnh hưởng, đối với học y rất là nhiệt tình, đồng thời lại trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp. Cô có kiến thức y học phong phú, lại không bị gò bó với những thiết bị chuyên biệt thuộc công nghệ hiện đại, cho dù không có những công cụ tinh vi này, cô vẫn có thể tìm ra biện pháp.
Cô nhìn có vẻ lơ mơ, nhưng sức tập trung ở những lúc ngàn cân treo sợi tóc, không phải người thường có thể so sánh, vì thế được kết nạp vào Thần Phong đoàn.
Nhưng lần này, lúc cô đang gấp rút cứu chữa cho đồng đội Tất Phương, động vật biến dị mà đoàn đội đang vây công lại đột phá vòng vây, đánh úp tới sau lưng Tất Phương.
Lực công kích của Tất Phương rất mạnh, có thể nói hắn là người không thể thiếu mỗi lần đoàn đội tiến công.
Ngay lúc nguy cấp này, Thanh Điểu bổ nhào đồng đội ngã xuống đất, lại bị móng vuốt của con báo biến dị cào trúng!
Hình ảnh sau cùng, chính là vết máu trên tấm lưng bị cào nát, cùng với biểu cảm nén đau của Thanh Điểu, hình ảnh theo đó mà dừng lại trong khung truyện.
Khương Thiên Diệp ''bộp'' một tiếng khép cuốn truyện lại.
Nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự, chẳng qua mặt của nhân vật trong truyện tranh, đều biến thành bộ dạng của Thanh Điểu lúc xuất hiện ở thế giới thực. Sự liên tưởng này một lần nữa làm hắn cau mày.
Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ, hắn tiếp nhận cuộc gọi.
"A Diệp, chương mới nhất xem xong chưa?"
"Ừ, mới vừa xem xong."
"Quá tốt rồi, mình học bài ở thư viện mà buồn ngủ muốn chết, cậu đưa truyện tranh lại đây nhé? Để mình phấn chấn một chút."
Khương Thiên Diệp đồng ý, cầm bóp tiền và chìa khóa liền ra cửa.
*
Khi Văn Anh lại trở về trong thân thể, cô không tiếp tục sử dụng gập phép ngay. Từ lần tiếp xúc trước đó có thể nhìn ra, Khương Thiên Diệp rất là không thích nhân vật Thanh Điểu, ở chung một thời gian ngắn có thể để lại ấn tượng ở trong lòng hắn, cộng thêm tính đặc thù của thân phận 2D, đã đủ tạo ra sức ảnh hưởng. Nếu cô vẫn ở lại bên người hắn, ngược lại sẽ bị hắn kéo khoảng cách, không khác gì những cô bạn bình thường khác.
Cô đang tìm một cơ hội thích hợp, mà cơ hội này, đương nhiên phải căn cứ tình tiết trong truyện tranh mà quyết định.
Trong thời gian này, cô học tập và thư giản như "mọi khi". Lần trước ngủ ba ngày, đương nhiên đã bỏ lỡ mấy tiết khóa, cô đang suy nghĩ có nên xin nghỉ trong những lúc phải dùng kỹ năng hay không.
Hôm nay cô ra khỏi thư viện, vừa vặn bắt gặp Hạ Nghi và Phương Nhiễm.
Bây giờ Phương Nhiễm đã danh tiếng vang xa. Học bá đột nhiên tham gia câu lạc bộ cosplay đã làm người ta há hốc mồm, huống chi cô ta sắm vai Thanh Điểu ra dáng ra hình, từ bộ dạng đến khí chất đều có thể chấm năm sao, lập tức nhấc lên một trận sóng gió trong giới mê truyện 《 Thần Phong đoàn 》ở trường này.
Tầm mắt của Văn Anh và Phương Nhiễm vừa giao nhau, liền tách ra.
Còn Hạ Nghi, cô gái này đang đi ra ngoài, không nhìn thấy Văn Anh. Hạ Nghi chỉ thấy ở ngoài cửa thư viện, một nam sinh đi tới bậc thang, lộ ra khuôn mặt, chính là ban thảo lớp bên mà mình thầm thương trộm nhớ.
Hạ Nghi hưng phấn chạy chậm tới trước bậc thang, "Trương Ninh, cậu cũng tới đọc sách à?"
Lúc này, Phương Nhiễm đã chạy tới bên cạnh Hạ Nghi.
"Ngại quá, tôi tới tìm Phương Nhiễm." Trương Ninh hào hoa phong nhã gật đầu với Hạ Nghi, lại đưa một ly trà sữa cho Phương Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, học hành có mệt không? Tôi đặc biệt đi mua cho cậu này."
Hạ Nghi sững sờ, vô ý thức nhìn Phương Nhiễm.
Chẳng biết vì sao, trong đầu Hạ Nghi không tự chủ toát ra lời nói của Văn Anh lúc ở bệnh viện, điều này làm cho Hạ Nghi có chút để ý lời Phương Nhiễm sẽ nói.
Chỉ thấy Phương Nhiễm rất bất đắc dĩ từ chối, "Trương Ninh, A Nghi cũng ở đây, cậu đừng làm khó tôi được không?"
Đôi mắt Trương Ninh buồn bã, "Lẽ nào cậu luôn phải suy xét tới cảm nhận của cậu ấy sao? Tôi chỉ muốn tốt với cậu, không phải muốn cậu lập tức chấp nhận tôi, ngay cả như vậy cũng không được à?"
"Chuyện đó sẽ làm tôi thấy phiền não..." Phương Nhiễm xin lỗi nhìn Hạ Nghi, giống như đang nói chính mình cũng không hi vọng xảy ra chuyện như vậy, không hi vọng người mà Hạ Nghi thích sẽ thích mình.
Trương Ninh chú ý tới, lập tức truy hỏi: "Cũng bởi vì cậu ấy thích tôi, cho nên tôi không thể thích cậu? Chuyện này thật không công bằng với tôi!"
"Xin lỗi, A Nghi cậu ấy..."
Trương Ninh tự nhận mình đã ép dạ cầu toàn, nhưng vẫn cứ bị từ chối, cái tên "Hạ Nghi" lại xuất hiện, khiến cảm xúc mà hắn áp lực nhiều lần bỗng chốc bùng nổ.
Hắn chợt kéo cánh tay Hạ Nghi, giọng điệu cứng rắn, "Hạ Nghi, nếu cậu thích tôi, vậy giúp tôi một chuyện có được không?''
Các sinh viên đang ra vào thư viện, đều không hẹn mà cùng đi chậm lại, nhìn vào bọn họ mà châu đầu ghé tai.
Hạ Nghi bị đau bèn cau mày, "Mọi người đang nhìn kìa, Trương Ninh cậu bình tĩnh chút đi, cậu buông ra trước..."
"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Lần nào cũng vậy, mặc kệ tôi làm gì đều không được đáp lại, chính vì cậu thích tôi đấy! Tôi chịu đủ lắm rồi, Hạ Nghi, tôi thật sự không thích cậu, cậu giúp tôi nói cho Phương Nhiễm được không, nói cho cậu ấy biết cậu đã không thích tôi, được không? Coi như tôi van cậu!"
Lời nói của hắn khiến Hạ Nghi cực kỳ xấu hổ, trong chốc lát đã giận đến run người, cô cố sức tránh thoát hắn, lại dùng móng tay dài của mình bắt lấy hắn, "Sao cậu có thể nói ra những lời này, cậu van tôi? Vậy sao cậu không quỳ xuống van xin đi... A --"Trương Ninh bị móng tay túm đau, bèn buông lỏng tay ra, Hạ Nghi không phòng bị, mắt thấy sắp té xuống bậc thang!
Văn Anh nãy giờ vẫn đứng sau lưng mà nhìn bọn họ, mãi đến khi phát hiện Trương Ninh kéo Hạ Nghi, chỗ đứng của bọn họ có hơi nguy hiểm, cô mới đến gần hơn.
Trong nháy mắt Hạ Nghi sắp té xuống, cô cả kinh, bất chấp lưỡng lự, từ bên phía hông vươn người nhào tới tiếp được Hạ Nghi!
Hai người cùng nhau té xuống bậc thang!
Các sinh viên xung quanh đều kinh ngạc thốt lên!
*
Khi Khương Thiên Diệp đến ngoài cửa thư viện, gọi điện thoại cho Lý Thù xong, liền đứng ở ngoài chờ. Hắn nhìn thấy ba người đang tranh cãi, tuy rằng trong đó có một người quen, nhưng từ nhỏ đến lớn Hạ Nghi gây chuyện nhiều vô số kể, hắn chỉ như mọi người, coi tình hình bất chợt này như một vở kịch vui, nhìn để giết thời gian.
Nhưng bất đồng là, hắn chú ý tới Văn Anh ở sau lưng bọn họ.
Bởi vì từng gặp vài lầnkhi Văn Anh đi chung với Hạ Nghi, cho nên hắn có ấn tượng với cô nữ sinh này, có thể nhìn ra đó là một người tràn ngập tham vọng, Hạ Nghi ngờ nghệch mà ở cạnh Văn Anh, sẽ chỉ bị đùa bỡn xoay quanh. Hắn nhắc nhở Hạ Nghi vài lần, đối phương vẫn mắt điếc tai ngơ, hắn cũng không xen vào nữa.
Lần này lại gặp cô, hắn chỉ coi như cô đang nhìn trò hề của Hạ Nghi, trong lòng nhiều thêm mấy phần ác cảm.
Nhưng mà sự việc nằm ngoài dự liệu của hắn, mắt thấy Hạ Nghi sắp té xuống bậc thang, tim hắn "lộp bộp" một cái bèn chạy tới, đã thấy nữ sinh kia bỗng nghiêng người vọt ra, lót dưới người Hạ Nghi!
Trong nháy mắt đó, hắn có ảo giác như mình đang nhìn thấy Thanh Điểu.
"A Nghi! A Nghi cậu có sao không?"
Phương Nhiễm vội vàng chạy xuống, Trương Ninh thấy tình thế không ổn, trong lúc luống cuống vậy mà chạy mất biệt.
Hạ Nghi ngã lên người Văn Anh, cho nên không quá nghiêm trọng, nhanh chóng được Phương Nhiễm đỡ lên. Hạ Nghi nhìn dáng vẻ đau đớn của Văn Anh, đầu óc vẫn còn ngơ ngác, vô ý thức đưa tay kéo Văn Anh, "Cậu, cậu sao rồi..."
Hạ Nghi không biết Văn Anh tiếp được mình bằng cách nào, nhưng lúc đó người cách mình gần nhất là Phương Nhiễm, có lẽ nếu cô ấy kéo mình, mình sẽ không té xuống. Nhưng Phương Nhiễm không làm vậy.
Điều này khiến cho Hạ Nghi không tự chủ cách xa Phương Nhiễm một chút.
Môi Văn Anh hơi trắng bệch, lại cười với Hạ Nghi, "Không có gì, chỉ trầy da..."
"Đừng lộn xộn!"
Giọng của Khương Thiên Diệp đột ngột vang lên, hắn ngồi xổm xuống, nhíu mày nói với Hạ Nghi: "Vừa nãy cả người cậu đều đè lên người cậu ấy, nếu không cẩn thận sẽ tổn thương đến xương cốt." Tầm mắt của hắn chuyển tới vết thương của Văn Anh, bởi vì cọ vào bậc thang, phần da trên đùi cô bị trầy xước một mảng lớn, đang chảy máu, Khương Thiên Diệp chỉ cảm thấy đầu óc "coong" một cái, cảm giác choáng váng toát ra đến nỗi trở tay không kịp.
Nhưng trước mắt bỗng tối sầm, có một đôi tay che mắt hắn lại.
Mà ngay thời khắc da thịt của hai người tiếp xúc, Khương Thiên Diệp chợt sinh ra một cảm giác quen thuộc với chủ nhân của đôi tay này.
Văn Anh nhanh chóng rụt tay về.
Không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh đã truyền đến tiếng ồn ào của Hạ Nghi, "A đúng rồi, Khương Thiên Diệp cậu sợ máu mà, cậu tránh xa ra, đừng tới làm phiền!" Hạ Nghi lập tức cầm điện thoại muốn