Edit: Thiên Tình
Dưới lòng đất, tại cửa của một trạm tàu điện ngầm, dòng người tấp nập, bỗng truyền đến tiếng tranh chấp huyên náo.
Nhưng âm thanh này không có gì đặc biệt, chuyện lại không liên quan tới mình, đa số mọi người đều vội vã bước đi, chạy tới chỗ cần đến, ngay cả thời gian nhìn một cái cũng không có.
Chỉ có vài người vừa vặn đi ngang qua gần đó, chậm lại bước chân.
Chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn như là tình nhân đang tranh cãi, người phụ nữ thì trang điểm lòe loẹt, người đàn ông thì dáng vẻ côn đồ, tết bím tóc, miệng ngậm điếu thuốc, trêu chọc kéo tay của cô gái kia không buông. Chỉ riêng từ bề ngoài đến xem, hai người xác thực xứng đôi.
Cô gái giãy ra không được, liền hung ác trừng hắn: "Đồ thần kinh! Mau buông tay, tôi không quen biết anh!" Nhưng do cách trang điểm của cô, trừng người khác lại không khác gì liếc mắt đưa tình.
Thế là người đàn ông kia cười càng to hơn, giải thích với người chung quanh: "Đừng nhìn nữa, chưa từng thấy cãi nhau sao?" Hắn dùng lực, ôm người vào lòng: "Bảo bối à, anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn thế nào?"
Cô gái cố gắng xin giúp đỡ từ người qua đường, nói rằng bọn họ không phải là tình nhân, nhưng người qua đường thấy thế, vội vã lắc đầu.
Đạo diễn và hai đội minh tinh ngồi ở bên trong, giờ khắc này, đang xem video trực tiếp phát tới.
Có nhân viên lên tiếng: "Ý tưởng của Văn lão sư rất hay, cô gái xinh đẹp gặp phải phần tử bất hợp pháp. Chẳng qua chọn địa điểm lại không ổn, ngay cửa tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều đang gấp gáp, gã lưu manh vừa nhìn liền biết không dễ chọc, ai sẽ quản chuyện vô bổ này?"
"Đúng đó, đã xem một phút rồi, vẫn không thấy có thay đổi gì, tối đa có mấy người dừng lại liếc vài cái rồi cũng đi."
Đạo diễn ra hiệu im lặng, trầm tư lắc lắc đầu: "Lựa chọn ý tưởng này thật đáng tiếc, lãng phí kỹ thuật diễn của hai người họ. Các cậu nhìn vị trí đứng, động tác, hướng mặt của họ, có phải xem rất rõ ràng hay không? Lúc Văn Anh trốn ra sau, nếu phạm vi lớn chút nữa sẽ ra khỏi khung hình, nhưng các cậu xem, cô ấy vẫn đứng trong màn ảnh, bởi vì động tác này, biểu cảm khuôn mặt sẽ dễ lọt vào ống kính hơn, biểu hiện vừa đúng."
"Ôi chao, chẳng trách! Lúc chúng tôi đi lắp máy quay, hai vị lão sư nằng nặc muốn đi theo xem lắp ở đâu."
"Không phải chứ?" Có người kinh ngạc, "Lô ảnh đế lợi hại như vậy thì không nói, cô Văn Anh kia, không phải nói kỹ thuật diễn ở trình độ bình thường sao?"
Có người cười nhạo: "Chỉ là biết vị trí đứng mà thôi, nhóm Chu lão sư không phải cũng có thể làm được sao?"
Hắn vừa nói thế, mọi người ngẫm lại nhóm Chu Bùi cũng diễn rất tốt, đồng ý gật gù. Đạo diễn lại nghĩ, đội Chu Bùi cơ hồ không có vị trí cần thay đổi, yêu cầu đối với vị trí đứng thấp hơn nhiều, nhưng hắn tư tâm thiên hướng Chu Bùi, nên không có phản bác.
"Lần đầu tiên tình nhân PK, rõ ràng là so đấu kỹ thuật diễn, Lô ảnh đế lại muốn thua!"
Ngay lúc nhân viên công tác tấm tắc lấy làm lạ, Lô Trạch lại có cảm thụ hoàn toàn khác.
Trong ấn tượng của hắn, Văn Anh về mặt diễn xuất cũng không có thiên phú, cho nên rất sớm đã từ bỏ ý định nghiên cứu kỹ thuật diễn, một lòng muốn dùng cách bàng môn tà đạo trèo lên.
Nhưng người đứng trước mắt bây giờ, giống như thay đổi linh hồn, đột nhiên bạo phát ra khí tràng trước nay từng chưa có.
Văn Anh đang cố hết sức tránh thoát trói buộc. Cô cau mày, vô ý thức hạ thấp trọng tâm ngửa ra sau, cố chống cự lực kéo của hắn. Mà một bàn tay khác của cô, năm ngón tay siết chặt túi xách, cơ hồ muốn cào nát nó.
Đây đều là biểu hiện nên có khi phụ nữ gặp phải uy hiếp.
Hắn lại nhìn kỹ, sẽ phát hiện chân cô khẽ run, mồ hôi lạnh trên mặt như muốn hòa tan lớp son phấn.
Run ở đây không phải kiểu run rẩy kịch liệt, mà là lúc thân thể cảm thấy sợ hãi, bắp thịt co rút lại sinh ra phản ứng. Tầng mồ hôi trên mặt cũng không phải được phun lên, điểm này càng làm cho người ta tán dương.
Tĩnh thái là thế, cô nắm giữ tiết tấu động thái vẫn xuất sắc. Hai người đã tranh chấp gần một phút đồng hồ, nhưng cũng như khán giả xem phim truyền hình, một tình tiết mà kéo lâu, dễ dàng khiến người ta sản sinh cảm giác nhàm chán.
Không chờ hắn nghĩ ra biện pháp, liền thấy cô giơ túi xách, đột nhiên đập vào hắn!
Ánh mắt Lô Trạch chợt sáng ngời, chấp nhận bị đập vài cái, sau đó giật lấy túi xách của cô, ném ra ngoài lan can.
Cử động này, lập tức khiến người khác chú ý.
Chỉ bằng vào hai cái này, hắn cũng đã vô ý thức dùng hết tinh thần để diễn với cô, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ triệt để rơi vào tiết tấu của cô.
Bên ngoài màn ảnh, nhân viên công tác hơi ngoài ý muốn lẩm bẩm: "Kỳ quái, vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn Văn Anh, quên mất Lô ảnh đế."
Đạo diễn cũng gật đầu: "Kỹ thuật diễn không tệ, có điều bị đề tài hạn chế, hai người dù sao cũng chỉ là diễn kịch, nếu đổi lại là tên lưu manh thật sự đã sớm cho một bạt tay rồi, sẽ tạo ra động tĩnh lớn. Nhưng Lô Trạch không thể cư xử quá mức với Văn Anh, tương tự, Văn Anh cũng không thể quá khác người, cục diện khẳng định sẽ bị đơ, không dễ kết màn."
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên, hình ảnh xuất hiện biến hóa lớn, ở trạm tàu điện ngầm, biển người ồ ạt trào ra như cơn lốc, cuốn về phía trung tâm.
"Chuyện gì vậy, xảy ra cái gì?"
Nhân viên công tác chỉ vào máy theo dõi, hít vào một hơi, nói không ra lời.
Ngay lúc nãy, cao trào của câu chuyện bắt đầu.
Lô Trạch và Văn Anh luôn âm thầm phân cao thấp, nhưng Văn Anh vẫn bắt được thời cơ thay đổi cục diện trước!
Cô gái xinh đẹp mất đi chiếc túi xách, thứ cô xem như "vũ khí", lại thêm sự thờ ơ của người qua đường, mắt thấy sắp bị kéo đến một nơi hẻo lánh, rốt cục òa khóc, cô trang điểm đậm nên bây giờ trên mặt nhìn không ra hình thù gì. Nhưng dù thế, vẫn trông vô cùng đáng thương.
Đúng lúc một đôi mẹ con đi ngang qua, thanh niên lòng sinh thương tiếc liền muốn tiến tới giúp đỡ, lại bị người mẹ ngăn cản: "Quản chuyện vớ vẩn làm gì! Loại phụ nữ đó vừa nhìn liền biết phẩm hạnh không đàng hoàng, cách xa cô ta một chút!"
Lời của bà mẹ như chạm đến dây thần kinh của cô gái xinh đẹp, cô từ từ trợn to hai mắt, nhìn thấy rõ sự lạnh lùng và khinh thường trong đôi mắt của bà mẹ.
Trong lúc họ nói chuyện, cũng đã cách rất gần.
Đột nhiên, Văn Anh dùng cái tay không bị trói buộc, giật lấy túi của bà mẹ, úp ngược xuống, đồ vật trong túi đều bị đổ ra!
Khăn giấy, gương, điện thoại di động, thỏi son, nước hoa ngay thức khắc văng đầy đất!
Lọ nước hoa vỡ tan, mùi thơm nồng nặc bay xa.
"A, đồ của tôi ——" Bà mẹ lập tức la hét, nhào tới giằng co, "Cô bị điên à, cãi nhau với chồng thì cứ cãi đi, dám vứt túi xách của tôi!? Cô không được đi, ở lại đền tiền!"
Nhờ phen đại náo này, rốt cục làm người đi đường dừng bước, nhao nhao tò mò ló đầu quan sát.
Ngay lúc bà mẹ kia kêu gào bồi thường, Văn Anh với khuôn mặt nhếch nhác, cười gằn: "Bà tìm chồng tôi mà đòi ấy."
Lô Trạch thầm nghĩ mình đã thua một bậc, những vẫn diễn tròn vai lưu manh, xúi quẩy phun nước bọt: "Cmn ai là chồng cô?"
Một câu nói, đơn giản sáng tỏ, khiến quần chúng vây xem không rõ chân tướng chợt hiểu.
Quần chúng ồ lên, mọi người ào ào vọt tới bên này, vây quanh bọn họ, định bắt lấy gã côn đồ, quở trách bà mẹ kia truy cứu quá mức, còn có rất nhiều người giơ điện thoại quay chụp, cứ như thể những người hờ hững đi qua trước đó không phải bọn họ.
Đến nơi này, màn biểu diễn đã khiến nhân viên công tác bị kinh diễm, tỉ mỉ nghĩ lại, rõ ràng là biểu diễn ngẫu hứng, lại như một câu chuyện hoàn