Edit: Thiên Tình
Văn Anh trở lại Trữ Tú cung, mơ hồ nhận ra cái đuôi phía sau lại xuất hiện.
Theo lượng tin tức có được, cô không phải không biết đó là người được Thái tử xếp vào Trữ Tú cung. Nhưng ở quỹ tích cũ, người này vốn đi theo Ngô Ngọc Trinh, ngoài việc nghe lén, còn có thể giúp nàng ta phòng bị người khác, tạm thời có tác dụng bảo vệ. Người này thường ở trong các viện nghe sai phái, thân phận khá tự do, đi qua đi lại cũng không khả nghi.
Nhưng gần đây cô phát hiện, người này đột nhiên thích loanh quanh phía sau mình. Việc này cho thấy, ít nhất thái độ của Vũ Văn Hoằng đã dịu đi, cách mà cô làm lúc trước đã mò đúng tính tình của hắn. Có điều sau hành động vừa rồi của Vũ Văn Lạc, không biết chuyện sẽ trở thành thế nào.
Cô bất giác nhíu mày.
Bích Nguyệt thấy cô trở về, lặng lẽ hỏi: "Tiểu thư, ngài lại đi chơi với Lục hoàng tử sao?" Thấy Văn Anh gật đầu, nàng lo lắng nói, "Vậy phải làm sao bây giờ, ý của lão gia và phu nhân là muốn ngài gả cho Thái tử điện hạ..."
"Chính phi của Thái tử tám chín phần mười là thuộc về Ngô Ngọc Trinh, chẳng lẽ ta vẫn phải làm hắn cưới ta?" Văn Anh hỏi ngược lại.
Bích Nguyệt dè dặt nhìn cô, "Ngài biết đó, Thái tử không chỉ có thể cưới Chính phi, dựa vào thân phận của chúng ta, nếu ngài có ý, vị trí Trắc phi sẽ không thiếu... Sau này bệ hạ trăm tuổi, Thái tử đăng cơ, ngài ắt sẽ là Quý phi. Vị trí này chẳng phải tôn quý hơn Chính phi của hoàng tử?"
Văn Anh quan sát vẻ mặt của nàng, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Không phải nô tỳ muốn nói gì..." Bích Nguyệt úp mở lẩm bẩm, không chịu nổi ánh mắt của chủ tử đành phải nói hết, "Là phu nhân sai người nhắn lại, nói là nếu ngài làm không được thì bên phía phu nhân đã tìm Ngô gia rồi, ngài chỉ việc an tâm chờ đợi."
Văn Anh nghe xong hơi ngẩn ra, chuyện này quả thật ngoài dự kiến.
Lại nói, trong nhà Văn Anh tỷ muội đông đảo, chỉ mỗi mẫu thân nàng thôi đã sinh liền năm đứa con gái, cuối cùng mới có một nam đinh, vì thế địa vị của nữ hài tử ở Văn gia cũng không cao. Nguyên chủ không được coi trọng và bồi dưỡng như Ngô Ngọc Trinh, nhìn tâm tư khí độ ở mọi phương diện là có thể thấy được. Phía trên nguyên chủ còn có hai tỷ tỷ đã gả cho tôn thất, nàng thân là tam nữ, hai bên đều không có chỗ dựa, công dụng lớn nhất chính là đúng lúc gặp Thái tử đến tuổi lấy vợ, không cần người khác nói, bản thân nàng cũng muốn tranh một phen.
Cho nên Vũ Văn Hoằng cũng không tính là oan uổng nguyên chủ. Đời trước tuy đúng là Nguyễn Linh Nhi vấp chân nàng, nhưng lúc nàng ngã vào lòng Vũ Văn Hoằng lại cam tâm tình nguyện, thấy Vũ Văn Hoằng không bài xích, liền thừa thắng xông lên, sau đó được hắn yêu thích một thời gian khá lâu.
"Vậy thì phiền toái."
Văn Anh lấy trán tựa vào cột giường, vò vò tua rua trang trí trên màn, dáng vẻ đau đầu.
Cô còn ở trong cung không thể đi ra, nước xa không cứu được lửa gần, đôi phu thê kia muốn làm cái gì, cô thật sự không cách nào ngăn cản. Ngô gia có đồng ý hay không? Nhìn đời trước là biết, thế gia kiềm chế nhau cũng mượn sức nhau, Ngô gia đã chiếm phần to, hiển nhiên sẽ không tiếc phân một chút canh thịt cho người khác uống.
Nhận ra mình đang ví Thái tử thành thịt Đường Tăng, cô nhịn không được cười một tiếng, sau đó mím môi.
Theo suy tính của cô, nếu mình có thể làm Thái tử rung động, vậy gả cho hắn cũng là một lựa chọn không tệ. Nhưng trong lúc tiếp xúc cô phát hiện, vì bị hạn chế bởi thân phận và nơi ở, cô rất khó có thể chế tạo cơ hội gặp mặt, để có thể thay đổi cái nhìn của hắn giống như bây giờ cũng đã là hao hết tâm tư. Vì thế cô có dự định khác -- gả cho Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc.
Tục ngữ nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp. Dù sao cũng từng là nữ nhân của Thái tử, nhiều khi hắn ngoài mặt thì rộng lượng nhường cho người khác, trong lòng vẫn sẽ tính toán so đo. Nếu cô vẫn ở bên cạnh hắn, vậy chính là máu muỗi trên màn trướng, ngày ngày nhắc nhở hắn từng bị phản bội. Mà cách ra xa, hắn thấy được khía cạnh khác của cô, ngược lại có thể trở thành nốt ruồi son.
Đương nhiên, làm như thế cũng có chỗ hỏng, đó chính là cơ hội gặp mặt còn khó khăn hơn bây giờ.
Nhưng nếu lại bị ép trở thành Trắc phi của hắn, có lẽ đấy mới là tình huống xấu nhất.
Nghĩ tới đây, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Bích Nguyệt mở cửa, người tiến vào chính là Ngô Ngọc Trinh, tỳ nữ phía sau nàng ta đang ôm một hộp lễ vật. Nàng ta mở nó ra, đưa đến trước mặt Văn Anh, tươi cười đi thẳng vào vấn đề: "Trước kia có chút hiềm khích với Văn tiểu thư, lần này ta đến cầu hòa giải, lễ vật này xem như bồi tội."
Nói xong, Ngô Ngọc Trinh từ trong hộp lấy ra một cái lược ngọc, phần cán lược khắc ba con chim yến, cực kỳ tinh mỹ, khiến người ta không dời nổi mắt.
Văn Anh ngồi trên giường không đứng dậy, lười biếng ngước mắt lên, "Nàng tiếp nhận cũng nhanh thật."
Không cần nói cũng biết, Ngô Ngọc Trinh cũng nhận được tin trong nhà nên mới đi đến, lấy thân phận chính thất tương lai mà qua đây chào hỏi.
"Nói chi vậy, trước đây ta đã muốn kết bạn với Văn tiểu thư, chẳng qua mãi không có thời gian rảnh, bây giờ lại vừa lúc."
"Trước kia là sợ ta vụng trộm tiếp xúc Thái tử, đoạt vị trí Chính phi của nàng. Lúc này nghe nhà ta chỉ cầu vị trí Trắc phi, nàng an tâm phải không?" Văn Anh nói toạc ra, lúc đối phương cho rằng cô muốn cáu kỉnh, lại nói: "Bích Nguyệt, thu lễ vật cho cẩn thận."
"Có thể nhận lễ vật là được." Ngô Ngọc Trinh cũng không trách, trái lại cười tủm tỉm. Mục đích đã đạt tới, thấy chuyện này giải quyết xong, nàng ta liền trở về.
Người vừa đi, Bích Nguyệt thấy tiểu thư vẫn có vẻ buồn rầu, không khỏi khuyên nhủ: "Tiểu thư, nếu phía bên kia đã xác nhận, dù ngài không muốn, chỉ sợ cũng không làm chủ được. Ngài nên nghĩ thông một chút, đừng qua lại với Lục hoàng tử nữa. Về phần phía Ngô tiểu thư, chỉ sợ cũng phải bắt đầu tạo quan hệ sớm thôi."
"Ngươi đến cùng hướng về ai?" Văn Anh chọc chọc trán Bích Nguyệt.
Nếu nói một cách nghiêm túc, vòng tuyển cuối cùng vẫn phải xem ý của Vũ Văn Hoằng. Ngô Ngọc Trinh còn chưa làm Chính phi đây, mà cho dù được làm Chính phi, ứng viên cho vị trí Trắc phi cũng không tới phiên nàng ta làm chủ, càng