Edit: tenkotrungvsthgnao
Beta: Thiên Tình
Vòng tay kim loại nằm im lặng trên bàn không có động tĩnh, giống như một vật chết, không khí trong phòng đông cứng, một lúc lâu vẫn không có người mở miệng.
Giọng nói mềm mại mà trong trẻo của Omega vang lên, "Không định nói chút gì sao?"
"Không nghĩ tới cô sẽ phát hiện." Chris rốt cuộc lên tiếng, giọng điệu của hắn tựa hồ có chút khổ não, "Đúng, tôi không phải AI trí năng, không có chức năng thanh lọc ký ức. Đúng, tôi là con người, gặp chuyện ngoài ý muốn mới biến thành như bây giờ. Và --"
"Sai, tôi không có ý định đi tìm Ellen."
"Anh định nói mặc dù anh cố ý thua Ellen, nhưng kỳ thật trong lòng không muốn thế, chỉ là hành động và suy nghĩ của anh trái ngược nhau?" Cô cười vui vẻ lạ thường, dù là ai cũng có thể thấy sự u ám nơi đáy mắt, kết hợp với hành động chém giết "sư tử" của cô, đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
"..." Chris ho nhẹ một tiếng, "Chủ nhân thân ái của tôi, chẳng phải so với một vấn đề nhỏ như vậy, thì không phải chuyện 'tôi là con người' càng cần cô chú ý hơn sao?"
Lời này của hắn cũng không sai, người bình thường sau khi nghe được tin tức nặng ký này, làm gì còn có thể để ý đến những thứ khác?
Giống như Chris, khi hắn nhận thấy cô đang tức giận, hắn liền chuẩn bị sẵn tâm lý ngụy trang thành hệ thống lập trình thất bại. Không nghĩ rằng sẽ bị cô ném cho một quả bom khác nổ đến trời đất đảo lộn, đến cả những lời đã chuẩn bị từ trước hẵn cũng quên hết sạch.
Ai ngờ cô không chút nể mặt, thái độ xa cách, "Gọi tôi là tiểu thư Clark, cảm ơn. Nếu ngay từ đầu anh nói cho tôi anh là con người, như vậy, tôi sẵn lòng coi anh là một con người. Những việc anh đã trải qua, cảnh ngộ của anh, tôi cũng sẵn lòng lắng nghe. Nếu có thể giúp được anh, tôi cũng bằng lòng thực hiện. Nhưng trong khi anh khiến tôi nhận định anh là AI trí năng, anh tạo tình huống có lợi cho đối thủ trong một trận chiến liên quan đến vinh dự của tôi, khiến tôi phán đoán sai lầm suýt nữa thua trận. Vậy thì, thật xin lỗi, cho dù anh trăm phần trăm là con người, ở trong mắt tôi, anh cũng chỉ là một kẻ bán đứng đồng bọn, tự cho mình là đúng!"
Chris nghe xong, chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại.
Câu chỉ trích "bán đứng đồng bọn" khắc khe này, lập tức làm hắn nuốt lại tất cả những lời phản bác định nói trở về trong bụng, đến cả thái độ thảnh thơi cũng không khỏi thu bớt.
Hình tượng của cô trong trận đấu tựa như một ngọn lửa, đốt sáng đôi mắt của mọi người, khiến họ cho rằng cô rất kiên cường dũng cảm, không gì không làm được. Nhưng hiện tại, hắn dường như có thể từ trong lời nói nồng đậm sự ghét bỏ của cô, nhận thấy được một ít cảm xúc khác.
Hắn đột nhiên ý thức được rằng, cho dù cô vẫn nói với Ellen là "hồn phiến của cậu", cũng thường bày tư thái tiểu thư quý tộc kiêu căng mà chặn họng hắn. Nhưng thật ra, trong suốt quá trình hắn chỉ dạy, cô đã vô thức tín nhiệm hắn. Mà biểu hiện của hắn, hiển nhiên đã cô phụ sự tín nhiệm này.
Cô tiếp tục nói: "Vừa lúc, 'Chiến sĩ đẫm máu' sắp chuyển cho tôi một khoản tiền có giá trị tương đương với anh, anh có thể nhân cơ hội này trở về tìm cậu ta."
Lần này hắn phản ứng rất nhanh: "Số tiền này là tiền cá cược từ trận đấu, là cô xứng đáng có được."
"Vậy coi nó như tiền lương anh làm giáo viên cơ giáp cho tôi trong thời gian qua." Cô thờ ơ nói.
Chris bỗng dưng cảm thấy chán nản thất vọng, lúc cô nói ra những lời "Cảnh ngộ của anh tôi cũng sẵn lòng lắng nghe, nếu có thể giúp được anh, tôi cũng bằng lòng thực hiện" này là mềm mại cỡ nào, làm hắn cảm thấy, mình đã tàn nhẫn giết chết sự lương thiện và dịu dàng trong lòng cô, ép cô phải chĩa gai nhọn.
Thật ra cô nói không sai, hắn là một người tự tôn, nếu không năm đó sẽ không nhân lúc làm bài kiểm tra của học viện, mượn cơ hội thoát khỏi khống chế của gia tộc. Học viện lúc ấy chỉ yêu cầu hắn tiếp cận băng đảng hải tặc vũ trụ, hoàn thành một nhiệm vụ tương đối đơn giản. Nhưng hắn tự tiện liên hệ với quân đội, biến nó thành nhiệm vụ dài hạn.
Trong quá trình này, hắn hầu như không liên lạc với thành viên gia tộc Ackerman. Đương nhiên, hắn cho rằng cái gia đình chính trị tràn ngập sự lạnh nhạt kia cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn.
Cho đến giờ phút này, ý nghĩ ấy bắt đầu buông lỏng.
"Quyết định xong chưa?" Hắn nghe thấy cô hỏi.
Hắn dùng tư thái cẩn thận chưa từng có, lấy giọng điệu không xác định hỏi: "Nếu cô để cho tôi quyết định, vậy... tôi có thể tiếp tục đi theo cô không?"
Cô dường như không dự đoán được hắn sẽ đưa ra câu trả lời như vậy, im lặng một lát. Cô không hỏi lý do, hay hỏi tại sao hắn muốn ở lại, mà đáp một chữ "Được", dừng một chút rồi hỏi: "Vậy anh có phản bội tôi nữa không?"
"Đương nhiên là không!"
Hắn ước gì có thể phát thề, để cô thấy được thái độ một lòng hối cải của hắn; nhưng đồng thời cũng có chút khó hiểu và buồn cười. Chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy thẹn với cô ấy, mình liền muốn ở lại lập công chuộc tội ư?
Khó có khi cô đưa ra kiến nghị như thế, vậy nên cách làm lý trí nhất lúc này, phải là lựa chọn đi tìm Ellen. Rốt cuộc giữa bọn họ vẫn còn hiệp nghị, khoảng thời gian ở chung và giao lưu trước đó cũng rất vui vẻ, Ellen có thể giúp hắn nhanh chóng đạt được mục đích. Chờ sau khi trở lại gia tộc Ackerman, hắn tự nhiên có thể trả công bằng hiện vật.
Nhưng còn Beatrice......
Không biết tại sao, lúc đối mặt với cô, lúc phát hiện sau khi phẫn nộ, cô dần trở nên thờ ơ, hắn liền không thể nói ra câu rời đi được.
Ít nhất vào lúc này, hắn không thể nói.
*
Sau vụ tranh cãi, mỗi lần nói chuyện với nhau, bầu không khí lúc nào cũng đông cứng và gượng gạo khó mà bỏ qua. Cũng may Chris da mặt dày, dù cô không muốn nói tiếp, hắn cũng có thể một mình lẩm bẩm cả buổi. Đặc