Bây giờ tôi gặp ma gặp quỷ nhiều như chuyện ăn cơm bữa, cúi đầu theo thói quen nhìn chân của bọn họ, ai ai cũng có bóng, không phải ma.
Nhưng giọng nói của bọn họ có chút quái dị, ánh mắt có ý chêu chọc nhìn chúng tôi, ý nói đây không phải là nơi bình thường.
Đại Bảo ra hiệu với anh tôi, tay nắm thành nắm đấm, móc ngón tay út lên khẩy khẩy, anh tôi lập tức bừng tỉnh.
“Mọi người dùng ám hiệu gì vậy?" anh tôi nghi ngờ hỏi.
Anh tôi ôm vai tôi, khẽ nói bên tai: “Nơi này là nơi đặc biệt, nhân gian hồng trần bản rẻ tiền, em hiểu không?"
Tôi gật đầu, hiểu rồi, chẳng trách ban ngày tới đây lại thấy rất kỳ quái.
Con ngõ này càng đi sâu càng thấy âm u, tôi không nhịn được ngước đầy nhìn những căn lầu nhỏ gạch xanh hai bên đường, có một bộ nội y màu đỏ ở trên cánh cửa một căn nhà đang bay phấp phới, nhìn vô cùng quái dị.
"Bước vào những nơi như thế này cảm giác sởn cả tóc gáy, còn có người đến đây để hưởng thụ sao?" tôi thấy vô cùng đáng ngờ,
Đại Bảo khẽ nói: "Tiểu nương nương, nơi này không phải chỉ làm ăn bình thường đây, những người phụ nữ này lợi hại lắm đó."
Lợi hại? Lợi hại về phương diện nào chứ?
Đại Bảo nhìn thấy tôi không tập trung, kêu một tiếng, khẽ nói: “Nơi này được chúng tôi gọi là ngõ quả phụ, những người phụ nữ này về cơ bản đều là người khắc chồng, ai ai cũng mồm mép ghê gớm, dáng vẻ ẻo lả, cho dù những chưa kết hôn nhưng cũng độc thân, bọn họ sinh sống ở đây, không biết đã ngủ với bao nhiều đàn ông rồi, hơn nữa..."
Đại Bảo nhìn xung quanh: “Cũng có làm ăn với ma quỷ.".
Tôi trừng to mắt, làm ăn với ma quỷ? Không có khế ước Đám cưới ma, thì làm thế nào?
Đại Bảo lại tiếp tục thông não cho tôi, khẽ nói: "Tiêu nương nương, sao người lại ngây thơ như vậy chứ... ma quỷ ám lên những người đàn ông say rượu, không phải là có thể làm với những người quá phụ này rồi sao?"
"Những người phụ nữ đó, bọn họ biết khách mà bọn họ nhận không bình thường không?” tôi khó mà tin được, ma quỷ gì mà chết rồi còn háo sắc như vậy chứ, hơn nữa khẩu vị còn kém như vậy!
“Đương nhiên biết rồi, bọn họ làm ăn như vậy tiền cũng nhiều lắm đó! Những người pháo sư để làm thỏa mãn dục vọng sẽ trao đổi điều kiện, dẫn ma vất vưởng bên ngoài tới, để làm chuyện đó với những người phụ nữ này, những con ma đó sau khi được thả mãn sẽ bị pháp sư trừ khử.”
Tôi bị chấn động, còn có những việc làm như vậy sao? Cái người tên Trình Bán Tiên, lại sống cái nơi như này?
Vào sâu trong con hẻm nhỏ có căn nhà nhỏ, nhìn đã cũ nát, chúng tôi vừa rẽ sang góc con hẻm, thì nhìn thấy có hai người đang cười đùa với nhau ở trước cửa nhà.
Một người phụ nữ đi giày cao gót, tất dài màu đen, rồi chiếc váy da hàng rẻ tiền, phía trên là chiếc đai đeo hở ngực, bên ngoài là chiếc áo giả da có lông mềm.
Trước cô ta là một người đàn ông có vẻ uể oải lôi thôi, hai người cợt nhả nhau, nhìn như một cảnh trong phim tình yêu.
Anh tôi tỏ ra vô cùng khinh bỉ - khinh bỉ phẩm vị của người đàn ông đó.
"Tiêu Lan Lan Ngực em thơm quá "
“Đáng ghét tránh xa ra đi! Đừng để nước miếng dính vào người tôi.." người phụ nữ đó vừa mắng, vừa ưỡn ngực lại gần mặt hắn ta.
Đại Bảo đột nhiên kêu lên: “Là Trình Bán Tiên sao?"
Tôi sững sờ, không phải chứ! Tên lưu manh làm tình giữa đường này, lại là người chúng tôi cần tìm sao?! Đây hoàn toàn tệ hại hơn trăm lần so với hình tượng mà tôi tưởng tượng ra!
Âm thanh ở phía trước dừng lại, tôi từ sau lưng anh tôi ngó đầu ra, nhìn thấy Trình Bán Tiên.
Bộ dạng của anh ta khoảng tầm 30 tuổi, bộ dạng nham hiểm để tiện.
Anh ta hỏi: “Anh hùng ở đâu đến tìm tôi vậy?"
“Có món làm anh muốn tìm đến anh, chúng ta tới chỗ khác nói nhé." Anh tôi nói.
“Nói chuyện làm ăn cũng được, nhưng không cần đổi địa điểm đâu, đi vào nhà tôi rồi nói thôi.” Anh ta gật đầu với chúng tôi!
Nhà của anh ta rất bừa bộn, trong phòng cũng vậy, khắp nơi đều là rác và đầu thuốc lá, trên bàn trà còn có giỏ hoa quả, có đặt ít chuối và táo.
“Ngồi thoải mái đi.” Anh ta