Tôi chán ghét nhà họ Thẩm không phải chỉ vì Thẩm Thanh Nhụy, năm đó mẹ tôi trốn đi khỏi Thẩm gia, Thẩm lão thái thái đã gán cho bà bao nhiêu là tội danh, cái gì mà phản đồ, thứ không biết xấu hổi...
Tóm lại tôi không có chút hảo cảm nào với nhà họ Thẩm, tất cả đều là sự chán ghét.
Phong Ly Ngân thấy tôi mâu thuẫn như vậy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, phỏng chừng hắn chẳng có khái niệm gì về tiền bạc, cho dù có cũng chỉ là mấy vạn triệu minh tệ dưới ngân hàng địa phủ mà thôi, hoặc là mấy đỉnh bạc thông linh gì đó.
Đại Bảo đưa cho tôi một cái di động đặc biệt, tôi mua hai bộ đồ mùa đông nửa đêm ra ngã tư đường đốt cho Phong Ly Ngân, tuy rằng hắn không biết nóng lạnh là gì nhưng gió trời lạnh teo như thế này, sắp có tuyết rơi luôn rồi mà nhìn hắn mặc sơ mi quần tây thế kia tôi cũng thấy lạnh.
Nghĩ tới vẻ mặt rối rắm của quỷ sai lần trước, tôi cố ý đốt thêm một xấp tiền giấy kế bên, tôi ngồi xổm một bên chơi với lửa, nói: "Quỷ sai đại ca vất vả rồi, phiền ngươi đưa đến cho ngài ấy đi, tôi đốt chút vàng mã này xem như là phí phục vụ, kính nhờ kính nhờ..."
Một trận gió thổi đến cuốn tiền giấy bay lên, ngọn lửa hiện lên màu xanh.
Hơi thở lạnh như băng quẩn quanh, Phong Ly Ngân xuất hiện trước mặt tôi, hắn cầm túi đồ tôi đốt cho lật qua lật lại, khẽ cười nói: “Em đốt di động cho ta thật à?"
..Tại sao lại là ngài? Quỷ sai đâu?" Tôi hơi ngạc nhiên.
“Tự mình tới lấy không được sao?" Hắn cầm đồ tôi đốt cho, cau mày nói: “Chẳng phải em bảo không có tiền sao? Còn mua quần áo cho ta làm gì, ta cũng đầu cần phải giữ ấm."
“Vâng, vâng... Đế quân đại nhân không biết lạnh, nhưng em nhìn thấy lạnh được chưa... Bây giờ là mùa đông, nếu ngài mặc đồ mùa hè hiện thân thì người ta sẽ xem ngài là tên ngốc đó.” Tôi dọn dẹp lò đốt, xoay người đứng lên.
Một bàn tay to thò qua trước mặt tôi, hắn cầm lấy bếp lò, nắm tay tôi nói: “Đi thôi."
Tôi ngây người.
Trên tay hắn vừa xách túi vừa xách lò, tay khác tha tôi đi, chậm rãi đi về cửa tiệm nhà tôi, cảm giác này giống như một đôi vợ chồng bình thường đi mua thức ăn về nhà.
Đáng tiếc chúng tôi chỉ dám làm như thế trong đêm tối, bên cạnh tôi có một cái bếp lò đầy vàng mã, nếu bị người ta chụp được đăng lên mạng thì tôi chắc chắn sẽ bị liệt vào đối tượng nghiên cứu thần quái dị đoan.
"Anh trai em đâu?" Phong Ly Ngân phát hiện ra anh tôi không có ngồi chơi game ở chỗ quen thuộc thì nhíu mày không vui... Hắn đã từng nói, anh tôi phải ở nhà trông chừng tôi mới được.
"Anh ấy mới vừa đi thôi." Tôi bĩu môi nói: “Thi thoảng anh ấy cũng phải ra ngoài đi khách sạn với mấy cô gái, người trẻ tuổi hai mươi hai tuổi mà... Tại ngại em nên anh ấy mới không dẫn người về nhà." Mời đọc truyện trên truyện88.
Phong Ly Ngân híp mắt nhìn tôi: “Em không quan tâm hắn như vậy sao?”
Tôi hiểu ý hắn, hắn rất bất mãn với sự cố chấp của tôi, tôi đã nói sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện phụ nữ bên cạnh hắn nữa, tôi nói được thì làm được, vấn đề này tôi hết hy vọng rồi.
"Có để ý một chút, nhưng chỉ là vì em quan tâm người thân mình thôi... Hơn nữa, người nên để ý không phải là em mà là vợ tương lai của anh ấy, thật muốn xem người phụ nữ nào có thể quản lý được anh ấy.” Tôi nhún vai nói.
Anh tôi không có nhiều bạn gái lắm, vì cảm thấy sợ hãi khi phải chăm sóc con gái người ta, chỉ đơn giản tìm một bạn tình theo nhu cầu, nhưng tôi chỉ thấy anh ấy đi một hai lần một tháng.
Vừa nói xong điện thoại tôi liền vang lên, anh tôi vội “alo" một tiếng.
"Anh xong rồi sao? Em không anh khuya, anh mau về đi.” Tôi lười biếng nói.
"Khốn, ăn khuya cái đầu em! Anh còn chưa kịp mướn phòng!" Anh tôi sốt ruột nói: “Anh nói với em, mới nãy