"Ta muốn nhìn bộ dáng thống khổ của cô ta... Là tế phẩm của ta nhưng lại mang thai con của tên họ Phong kia, ta muốn xử phạt nữ nhân này...khì khì khi.. Bẻ gãy một tay khác đi! Nhanh! Cô ta càng đau khổ thì máu tươi chảy ra từ hai chân càng đẹp..."
Lại một lần? Tôi cắn môi thở hổn hển, da thịt trên người này lên từng cơn, nếu lại thêm lần nữa, cho dù tôi có cắn nát môi cũng không thể nhịn được tiếng thét. Không thể để cho tên quỷ mặt đỏ thực hiện được!
Ngay lúc tôi cắn răng chuẩn bị tâm lý thì dưới lầu truyền đến tiếng quát của Trình bán tiên: "Tiểu Lan, cô đang làm gì đó! Mau xé bùa đi để tôi vào!"
Trong ánh mắt người phụ nữ có chút dao động, nhưng tên quỷ vương trong di động vẫn bám vào người con cô ta, cô ta không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Bên kia di động đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, di động rơi xuống đất, màn hình tối đen.
Tôi nghe thấy tiếng cười sắc nhọn quen thuộc:
“Tiểu nương nương, tự thoát khỏi đó nhanh lên ~ đừng để Đế quân đại nhân tăng thêm nghiệp chướng, ha ha ha."
Là Bạch Vô Thường?!
Tôi mở ra đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt, nói với người phụ nữ kia: "Có người đến tiêu diệt tên lệ quỷ kia...Cô mau xé bỏ bùa chú trong phòng đi!"
“A,a!” Cô ta phản ứng kịp thời, chạy tới ô cửa sổ nhỏ xé bỏ mấy tấm bùa chú chữ Phạn đi.
Trong phút chốc, cơn gió lạnh như đao cắt xông vào từ ô cửa sổ, thân hình Phong Ly Ngân như ngọn lửa lạnh bằng, cháy rộ trong đêm đen.
Mái tóc đen như mực phất phơ, trong tay hắn là một thanh kiếm như sương mờ mông lung, thanh kiếm kia xẹt qua như sao băng trong bóng tối, cho đến khi tôi nhìn rõ thì kiếm đã được rút ra từ tim người phụ nữ kia.
Không có vết thương, không có máu, trong nháy mắt đó cô ta ngã xuống.
Trình bán tiên xông lên hoảng hốt không thôi, ông ta ngơ ngác quỳ dưới mặt đất, run rẩy hỏi: "Đế quân, tôn thần...Sao ngài lại, lại..Cô ta chỉ là người bình thường, cho dù cô ấy mạo phạm tiểu nương nương nhưng làm cho cô ấy hồn phi phách tán có phải là hơi.."
Phong Ly Ngân như chẳng nghe thấy gì, hắn xoay người nhìn xuống tôi từ trên cao.
Quần áo trước ngực và bụng tôi rách nát, làn da lộ ra trong không khí đều có mùi tanh của đan sa, lúc này tôi chỉ như con kiến nhỏ bé nhìn lên vầng trăng lạnh lẽo trên không, nhỏ bé mà vô lực.
Mũi kiếm của hắn để lên cổ tay cổ chân và cổ tôi, nhẹ quơ một cái, phù chú xích lại tôi mất đi hiệu lực, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Em sao rồi?" Hắn hơi ngồi xuống, muốn vươn tay ôm lấy tôi.
Ngón tay của hắn chạm vào vai trái tôi, làm tôi đau đớn kêu lên, xương cũng bị lệch đến nhô lên làm bả vai trở nên dị dạng.
Cơn đau kịch liệt làm tôi giãy giụa điên cuồng:
"Đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!".
"Em đừng động đậy! Chết tiệt! Quan Thanh Tiêu, em bình tĩnh chút đi!!” Hắn dùng một bàn tay ngăn cơ thể tôi lại, không cho tôi đánh đấm lung tung.
Nhưng có thể của tôi đã mất khống chế, tôi cảm thấy mình đang đối mặt với một lời nói dối thật lớn.
Hắn luôn gạt ta.
Cái người đến cứu tôi, sẽ vì tôi làm làm thương tổn người lạ, hằng đêm cùng tôi thân thiết đến dục hỏa đốt người, hắn luôn gạt tôi!
Tôi nên sớm biết đến sự mâu thuẫn này mới phải!
Vì sao tôi lại bị hắn thuần phục đến nổi đầu óc mơ hồ!
"Tôi không bình tĩnh được!! Phong Ly Ngân, ngài lừa tôi đúng không?!” Tôi không quan tâm đến cơ thể đang chịu đau đớn, cuồng loạn hét lên: “Thẩm Thanh Nhụy nói phải dùng pháp thuật lấy linh thai đã thành hình từ trong bụng ra! Tôi tin! Ngài nói với tôi chúng ta còn có thể mang thai, tôi cũng tin!”
“Vậy ngài nói cho tôi biết đi, loại pháp thuật nào có thể để một thai nhi rời khỏi thân thể mẹ nó mà vẫn còn sống được? Lấy ra sẽ chết đúng không? Chết rồi sẽ không có pháp lực bách tà bất xâm đúng không?"
“Thai chết không có pháp lực thì sao có thể làm mắt trận được!”