Anh tôi xoa xoa mũi, bĩu môi nói: “Đừng nói nữa, lần này coi như là công của ông Trần đấy.”
Hả? Tôi nhăn mũi, lão già đáng khinh kia lập công gì chứ?
Thì ra hôm đó ông Trần bị kích thích bởi câu nói "coi chừng ông là người đổ vở", ông ta đã hơn năm mươi rồi, muốn con tới sắp phát điên rồi, cả ngày đều nói không cần biết là trai hay gái, chỉ cần là con mình thì ông ta sẽ yêu thương nó hết lòng, cho nên ông ta sợ nhất là việc mình không phải là bố đứa bé kia, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Ông ta lén lút chạy tới chỗ cô nàng kia, phát hiện một tên đàn ông trong phòng, ông ta nghe gã kia nói: “Đã bảy tháng rồi mà em còn muốn làm tình, không sợ làm đứa nhỏ bị thương sao.”
Kết quả cô ta nói không sao, dù sao đứa nhỏ cũng để cho người khác nuôi. Ông Trần giận dữ, đang chuẩn bị gõ cửa mắng người thì cảm giác sau lưng truyền tới một cơn gió lạnh, giống như có gì đó đang dán vào người mình.
Ông ta là thấy cúng, dù chẳng có bản lĩnh nào nhưng ông ta cũng biết này biết nọ, ngay lập tức ông ta cảm thấy mình bị khống chế, máu dồn lên não, nhặt một cái gắp than lên rồi phá cửa. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Ông ta sợ hãi vô cùng, cảm thấy mình bị nhập rồi, nếu người ở trong mở cửa mà bị cây gắp than này đánh một cái thế nào cũng sẽ gây tai nạn chết người.
Vì thế trước khi bị khống chế hoàn toàn ông ấy cắn đầu lưỡi mình phun ra một ngụm máu, tạm thời làm mạnh hỏa khí, bắt đầu chạy thục mạng.
Nhưng càng chạy ông ta càng cảm giác được nhiều thứ đi theo mình, đằng sau có bóng quỷ lắc lư chạy theo, cho đến khi chạy đến khu vực gần ngôi nhà động quỷ bị nhà họ Thẩm niêm phong kia thì những thứ đầy âm khí đó mới biến mất, chắc là sợ sức mạnh của phù chú.
Vì vậy ông ta ở đó gọi điện thoại đến cầu cứu, ông ta kể tình hình cho tôi, nói mình không dám ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều thứ đang du đãng, nhưng chưa nói xong thì bị đánh xỉu, di động rơi vào rãnh mương.
Đến khi ông ta tỉnh lại thì phát hiện mình đang trong một căn nhà đất, chính là căn nhà mà anh tôi đã ngã xuống, cửa của căn phòng đã bị đóng kín, hình thành một thế trận một đóng một mở với ngôi nhà động quỷ bên cạnh, dưới giường có một cái hang ngầm, âm khí từ dưới đó tỏa ra, mời gọi chúng tôi đến xem.
Trong phòng có hai bóng đen đang vẽ pháp trận, nếu có con quỷ nào lợi hại trùng hợp đi vào sẽ bị pháp trận hút lấy ngay.
“... May cho anh số đỏ, trực tiếp rớt vào trong cái pháp trận đó, em đoán xem anh bò ra từ đâu?" Anh tôi thối mặt.
".Hầm cầu hả?” Tôi cẩn thận hỏi.
Anh tôi giơ tay vờ như muốn đánh tôi: “Anh bò ra từ mặt kia bờ vực của làng du lịch Hải Yến Lâu! Mấy lệ quỷ bị pháp trận này hút đi đều bị họ nhốt ở trong hang núi bên đó, làm một cái bách quỷ tụ tài!"
Hå?
Phong Ly Ngân từng đi với tôi đến Hải Yến Lâu một lần, hắn vừa vào thì nói một câu: “Bách quỷ tụ tài, nhân tâm không đủ.”
Vậy cái bóng đen kia là ai? Không phải Quan Ngạn Thần sao?
“Ông Trần cũng bị kéo vào đó, chắc người kia cho rằng bọn anh sẽ bị quỷ nhập rồi tự chém giết lẫn nhau, không ngờ rằng anh đây mang cả một ba lô phù chú... Sau đó bọn anh chạy ra khỏi cái ngục quỷ kia, sau đó bò ra mặt sau của ngọn núi Hải Yến Lâu, gọi điện thoại cho ai cũng không được, sau đó thử gọi vào số ông Trần thì gọi được cho người nhà họ Thẩm, bọn họ đến đón bọn anh, nếu không đã không thể nào thoát ra được lưới sắt vây quanh ngọn núi đó."
Tôi nhíu mày hỏi: “Cái động quỷ kia không phải do Quan Ngạn Thần tạo ra sao?"
“Ai mà biết! Anh rơi luôn vào pháp trận đó nên chẳng phát hiện được gì nữa, ông Trần cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng, chẳng biết hình dạng thế nào...Hai căn nhà này không thể để lại, nhất định phải tìm