Loại sát này rất hay thường gặp, nhất là ở những khu nhà ở sầm uất, thanh niên thường thích ở trên cao, hưởng thụ việc đứng trên cao nhìn xuống, nhưng thật ra ở càng cao càng nhiều cấm kỵ.
sân thượng hay có những kiến trúc nhỏ như bồn nước, nhà ấm trồng hoa, chỉ cần những thứ đó đối diện với phòng mình thì sẽ hình thành loại sát này, nhất là khi cả cửa và cửa sổ đều đối diện với mình.
Tiểu nhân dòm ngó chia làm dòm ngó phải, dòm ngó trái, dòm ngó sau, thủ phạm đào hoa, ngoại tình, tiểu nhân, cướp bóc, trộm cắp, con cái gặp chuyện vẫn vân.
Tôi cười nói: “Anh nhìn đi, vừa rồi anh gặp phải đào hoa, người ta bay tới bức hôn luôn rồi."
Hứa Mặc Hàn nghiêm mặt nói: “Đào hoa không quan trọng, quan trọng là tôi có một hạng mục đã bị lộ.”
Tôi ngậm miệng, không thể nói đùa với người này được, nói chuyện với anh ta phải giữ nề nếp, nói giỡn thì kết quả sẽ xấu hổ lắm.
"Hơn nữa không cần biết có phải do phạm vào sát khí gì hay không, tóm lại chỗ không tốt thì phải sửa, Quan tiểu thư, xin hỏi phải hóa giải như thế nào?"
“Bình thường sẽ tìm chỗ để treo một bức tranh Sơn Hải bát quái để trấn trụ lại, tôi sẽ tìm anh tôi lấy một bức cho anh." Tôi nghiêm túc nói.
Anh ta cười nói: “Không cần đâu, cô lại không lấy tiền của tôi.”
".Chuyện nhỏ này không cần tiền, sao anh cứ muốn đưa tiền cho tôi vậy! Tôi cũng đâu phải đến để xin tiền anh." Tôi cạn lời nhìn anh ta, người này nhiều tiền quá nên đốt đến choáng váng rồi à?
"Tôi biết, nếu cô muốn tôi giúp chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, không cần nhờ anh cô chuyển lời đâu." Anh ta cười: “Sao da mặt cô mỏng vậy?"
Tôi không có kinh nghiệm xã hội nhiều, không hiểu lắm việc giao tiếp với những người thế này, Hứa Mặc Hàn lớn tuổi hơn tôi nhiều, nhìn cũng là người nghiêm túc, tôi không biết nên nói chuyện với anh ta thế nào. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
“Nếu cô muốn dùng tiền, hoặc cần tôi hỗ trợ chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, có những chuyện cô thấy khó khăn nhưng đối với tôi những chuyện đó có thể giải quyết trong một phút đồng hồ, đừng ngại mở miệng." Anh ta thản nhiên nói, rồi cấm lấy điện thoại bàn bấm số nội bộ.
Rất nhanh trợ lý Phương gõ cửa đi vào, hỏi: "Thiếu gia, có chuyện gì ạ?"
“Sân thượng tòa nhà đối diện có một kiến trúc, yêu cầu đối phương dỡ bỏ hoặc dùng tường gạch che chắn lại, tóm lại tôi không muốn nhìn thấy nó.” Anh ta tùy tiện chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trợ lý Phương ngớ người, đang làm gì vậy?
Anh ta rất thông minh, chạy tới chỗ tôi hỏi: "Quan tiểu thư, thiếu gia nhà tôi nói chỗ nào vậy?"
Tôi chỉ cho anh ta, sau đó nói rõ, anh ta gật đầu nói: “Được được được, tôi lập tức làm ngay.”
Nhìn uy quyền của nhà người ta đi, tôi yên lặng quỳ lạy giai cấp tư sản một phút, dân chúng bình thường sẽ nghĩ biện pháp hóa giải sát, người ta thì trực tiếp diệt sát bằng một câu nói.
Nghĩ đến đây, tôi do dự mở lời: "Hứa Mặc Hàn, tôi có chuyện muốn làm phiền anh.."
Anh ta chỉ vào sô pha: “Mời Quan tiểu thư ngồi rồi nói, từ lúc vào phòng tới giờ cô vẫn đứng, lo lång sao?"
".Có hơi." Tôi ngồi xuống ghế, tóm tắt lại sự việc hỗn loạn ở thôn Hồi Long, trọng điểm là hai cái nhà đó cần phải bị san bằng.
“Miếng đất đó đã thuộc về quy hoạch của chính phủ, chủ thuê nhà cũng đang chờ giải tỏa làm giàu, nếu một mình tôi đi thu mua bọn họ sẽ lên giá, tôi cũng không để ý đến giá cả nhưng nếu đã đồng ý cái giá đó thì công tác của chính phủ cũng sẽ gặp khó khăn, không thể bồi thường giá cao cho tất cả vì sẽ gặp vấn đề tài chính."
Ánh mắt anh ta âm trầm, trình tự suy xét vấn đề hoàn toàn không giống tôi, trước mặt anh ta tôi cảm thấy mình thật ấu trĩ.
Có cần phải chênh lệch lớn như vậy không?
".Xin lỗi, tôi không hiểu mấy chuyện này lắm, nếu phiền quá thì thôi vậy." Tôi hơi mất tự nhiên, cảm thấy bản thân chỉ như học sinh tiểu học.
Anh ta thản nhiên cười: “Đừng gấp gáp, hai căn nhà đó tôi không mua được thì mua cả