Đây có lẽ là bộ dạng xấu xí nhất của thi thể, thối rữa thành ra như này, cái mùi đó phải ghê tớm đến chừng nào.
"Người này có lẽ bị nuốt vào hơn năm ngày rồi, sau đó con trăn đó cũng bị nghẹn chết.” Anh tôi vứt cái cây đi.
Tôi nhìn địa thế và khung cảnh xung quanh, mặc dù lúc này đã là buổi đêm, nhưng không khí u ám ở nơi này vẫn làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở, đến cả làn gió cũng thoảng mùi máu tanh.
Bên cạnh chúng tôi chính là một ruộng đồng mọc đầy cỏ dại, nơi không xa còn có nhà gỗ.
"Âm khí quá nặng, nếu không loại có tà khí như trăn sẽ không bò đến gần chỗ có người sống đâu, đặc biệt là những con yêu tinh đã sống nhiều năm như vậy." Tôi lấy la bàn ra, không khí đây quả nhiên hỗn loạn, hơn nữa khí âm còn rất nặng.
"Phía bên núi chính là phương hướng đến thôn Hoàng Đạo thì phải? Có nhiều người chết như vậy, âm khí xuyên qua bầu trời, phong thủy ở chỗ này đều bị phá hủy gần hết rồi."
Chính phủ cũng thật là, nếu như di chuyển người dân của thôn Hoàng Đạo, thì những người xunh quanh cũng nên chuyển đi chứ.
Nếu như chỉ nhìn vào một chỗ, vậy những nơi gần sát âm khí như nơi hỏa táng, nhà tang lễ, bãi tha ma, những chỗ đó âm khí đều rất nặng, nếu như cửa sổ đối diện với những nơi này sẽ bị nhiễm âm khí.
Trăn là loại hung thú máu lạnh, âm tà mà còn man rợ, nếu như cạnh nhà phát hiện có tổ trăn, chứng tỏ âm khí trong căn nhà đó rất nặng.
Mặc dù mấy căn nhà đó không đối diện với mồ mả, nhưng tất cả mọi người trong thôn Hoàng Đạo đều chết hết rồi, chỉ còn lại một bãi tha ma, cho dù cách xa nó, từ vị trí địa lý rộng lớn, cũng sẽ bị nhiễm khí âm, nếu không con trăn to lớn sắp thành tinh này lại từ đầu đến chứ.
“Phải cầm lấy kiếm hóa sát đấy nhỉ?” Anh tôi rút thanh kiếm từ trong ba lô ra.
Tôi cầm la bàn, cây kim màu trắng chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ bên vùng đất đó, cây kim còn khẽ rung quay xuống dưới.
Lại là kim chìm.
Nơi tập hợp thi thể khí âm.
Chúng tôi có cần lại đó xem không?
Anh tôi cắn răng nói: “Đi! Mẹ nó chứ, nơi này còn cách xa như vậy nữa mà đã bắt đầu xảy ra chuyện rồi sao? Anh từng đến căn nhà nhỏ đó, là một điểm dừng chân có mấy người trong nghề, đi đến đó xem có cất giấu thi thể nào trong đó không.”
Chúng tôi tắt đèn cầm tay, bước từng bước đến căn nhà nhỏ đó.
Khi gần đến trước căn nhà đó, anh tôi kéo tôi lại, khẽ nói: “Hình như có người trong nhà..."
Không phải chứ, nơi như này mà còn có người sao? Ở những nơi như này gặp quỷ là chuyện rất bình thường, nhưng mà nhìn thấy người... Tôi thấy còn đáng sợ hơn nhìn thấy quỷ.
Kinh nghiệm của anh tôi cũng dày dặn hơn, anh ấy đi theo bố tôi làm gian thương, học được không ít những mánh khóe giang hồ, anh ấy chỉ về phía cánh cửa đóng hờ nơi căn nhà gỗ đó:
"Em thấy chỗ đó dùng sợi dây đỏ cài một quả cân không... để chặn quỷ đấy."
“Đây là phương pháp của nhà nào vậy..."
"Anh nào có biết, đợi anh đi hỏi đã." Anh tôi kéo tôi sang một bên ngồi xổm chỗ dưới cánh đồng đó, anh ấy hét vào trong đó: “Hồn thiên bài ngân, đi ngang qua từ ngã tám."
Bên trong lập tức có giọng đàn ông trả lời: “Người bạn hợp tự, vào đây ngồi đi.”
Anh tôi kéo tay tôi: “Đi, là người hay quỷ cũng không sợ! Đi vào xem thế nào.”
Tôi kinh ngạc, anh tôi biết những tiếng lóng này trong giang hồ sao? Anh ấy rốt cuộc đã đi theo bố tôi học những gì chứ!
Cụ cố là người dẫn dắt gia đình tôi đâm đầu vào cái ngành này, nghĩ lại thì cũng không phải người tốt đẹp gì, không ngờ rằng những thứ "nguồn gốc của gia học”* này còn được tiếp tục lưu truyền.
*Nguồn gốc học vấn lưu truyền trong gia đình.
Chẳng trách bà Thẩm luôn tỏ thái độ khinh khi lúc nhắc đến nhà họ Quan.
“Khi nãy anh nói gì vậy?" Tôi khẽ hỏi.
Anh tôi vội vàng giải thích: “Hồn thiên bài ngân có nghĩa là gặp phải trời đêm tuyết rơi, ngã tám chỉ người đi đến gần cửa, có nghĩa là: chúng ta là người đi đường ngang qua nơi này, gặp phải lúc trời mưa tuyết rơi, có tiện để vào ngồi không?"
Tôi gật đầu, lợi hại lợi hại.
“Vậy đối phương trả lời lại cái gì