Anh tôi đào một cái hố sau căn nhà gỗ, loại bỏ tà khí trên tấm da trước rồi dùng lá bùa nhóm lửa.
Hòa thượng Hối Thanh đã thay đồ hòa thượng, đứng một bên niệm kinh siêu độ, hình ảnh này hài hòa đến buồn cười.
Một tăng một đạo* đang siêu độ cùng nhau.
*: Một hòa thượng một đạo sĩ.
Khi chúng tôi xong việc, Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lướt tới, lúc hắn kéo tôi vào nhà, tôi phát hiện mọi người đều ở trong lều, cả ngôi nhà này chỉ có hai chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Nhụy trắng mắt liếc tôi một cái, ánh mắt những người khác thì đầy mong đợi và tò mò.
"Chỗ này lớn như thế sao bọn họ không vào ở?" Tôi thắc mắc.
“Bởi vì ta đã bao lại chỗ này.”
Phong Ly Ngân kéo tôi vào phòng khách riêng của tòa nhà, nơi này treo toàn rèm trắng, nhìn thần bí mông lung.
Trong sảnh có một cái đài ngọc hình chữ nhật, trên ngọc đài lót vải trắng, Phong Ly Ngân kéo tôi đến cạnh ngọc đài, trầm giọng nói: “...Quan Thanh Tiêu, em có nghĩ ra được yêu cầu gì chưa?"
Hả?
Tôi khẽ gật đầu nói: “Nghĩ xong rồi, nhưng chưa nói bây giờ đượ."
Hắn nhíu mày nhìn tôi, không hiểu: “Bây giờ không nói thì khi nào mới nói?"
".Em thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì." Tôi cụp mắt tránh đi ánh mắt của hắn.
Tôi sợ nhìn vào ánh mắt đó.
Con ngươi thăm thắm tựa vực sâu đó sẽ làm tôi vô thức choáng váng, mà màu vàng nhạt trong đó lại như dung nham trong vực sâu, chỉ cần đến gần sẽ bị đốt cháy đến tận xương cốt.
Phong Ly Ngân nhẹ nhàng thở dài, bàn tay lạnh lẽo xoa gáy tôi: "Em đó, có khi cố chấp đến mức làm ta bất lực... Yêu cầu của em là con đúng không?"
Trán tôi tì vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn, lồng ngực này sẽ không bao giờ trở nên ấm áp đúng không?
Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lật tấm vải trên ngọc đài lên, xoay người tôi lại.
Tôi thấy một thứ như một đóa hoa sen thất tâm bằng ngọc và một cái... một cái củ sen?
Cái này dùng để làm gì vậy?
".Em có biết đại đế Thanh Hoa không? Thái Nhất tôn thần."
Tôi gật đầu, chỉ cần là người có đi học thì sẽ biết, Thái Nhất tôn thần, đại đế Thanh Hoa, ở tại cực đông của Diệu Nghiêm cung... Những thứ này đều là miêu tả kinh điển về ông, ông của là vị thần đứng đầu minh giới đời đầu, coi như là lãnh đạo của Phong Ly Ngân rồi, chẳng phải lần trước Phong Ly Ngân đã bị ông phạt đến huyết trì để trồng sen sao?
“Trước kia đại đế Thanh Hoa từng dùng hoa sen để biến ra một vị thần, ta nghĩ rất lâu, dùng cách này có thể hạn chế thấp nhất sự thương tổn lên em..."
“Ban đầu ta định dùng thuật thế thân, thay thế linh thai bằng con rối gỗ đào, để vào mắt trận."
"Nhưng mà..." Hắn thở dài, lắc đầu nói: “Thôi, không nói cũng được."
“Vì sao không nói?" Tôi ngước mắt nhìn hắn.
Trong mắt hắn hiện lên sự bất đắc dĩ, nhíu mày nắm lấy cằm tôi nói: “Nhưng mà, có một nhóc con không chịu, vì chuyện này mà suốt ngày giận dỗi với ta? Mỗi lần nói đến đứa nhỏ thì khóc sướt mướt, nửa đêm cũng khóc trộm, trong lòng em hận ta lắm đúng không?"
".Em chỉ là một người bình thường, không nhân từ đến nỗi đi hy sinh con mình, em không làm được.” Tôi buồn bã nói: “Hơn nữa còn là hai đứa, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế?”
Hắn dần ôm chặt tôi vào lồng ngực: “Ta nhẫn tâm... Nhưng không muốn nhìn thấy em lo lắng, cho nên lúc ở huyết trì ta đã nghĩ rằng nếu như đem ba hồn bảy vía nhập vào hoa sen rồi để vào mắt trận để phá tan toàn bộ tà khí, sau đó lập tức rút về... Như vậy thì không cần làm tổn thương cơ thể em, cũng không cần hi