"Ông làm gì vậy?" Tay ông ta lạnh thấy xương, hoàn toàn khác với Phong Ly Ngân.
Sự lạnh lẽo của Phong Ly Ngân là trên da thịt, còn sự lạnh lẽo của ông ta làm xương cốt tôi cũng cảm thấy lạnh buốt.
"Tiểu nương nương, nếu như người sợ, tôi sẽ kéo người, đi từ từ xuống là được.” Ông ta cười nói.
Tim tôi đập thình thịch, không nắm chắc hỏi: “Nhảy xuống đó thật sự có thể trở về trần gian sao?"
"Đương nhiên rồi, lẽ nào Đế Quân đại nhân lại dọa người chứ? Đừng sợ, anh người đang đợi người đấy." Bạch Vô Thường đỡ lấy cánh tay tôi.
Tôi đứng bên cạnh cái giếng, nhìn cảnh u tối ở trong đó, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác này đáng sợ giống y như đứng trên tòa nhà cao chọc trời, chuẩn bị tự do thả người xuống vậy! Mời đọc truyện trên truyện88.
"Hay là người nhắm mắt lại?" Bạch Vô Thường cười và đề nghị với tôi.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, vẫn chưa chuẩn bị xong, Bạch Vô Thương đột nhiên đẩy tôi!
"Á!" Tôi lảo đảo ngã xuống, đạp vào không trung!
Cảm giác đột nhiên bị ngã xuống khiến đầu óc tôi trống rỗng, chưa đợi tôi phản ứng lại, cánh tay bị kéo chặt lại, làm cả người tôi treo lơ lửng dưới giếng!
Xương đau đớn như sắp bị bẻ gãy, tôi mở mắt ra nhìn lên trên, Bạch Vô Thường bò nằm bò trên miệng giếng, giơ tay giữ lấy cánh tay tôi.
Tôi trơ trọi bị treo lơ lửng ở dưới đó, giống như sắp bị ném vào miệng của một con thú dữ khổng lồ, treo người trong bộ răng sắc nhọn của nó.
"Tôi, tôi không muốn nhảy! Mau kéo tôi lên đi! Tôi không muốn nhảy nữa! Ly Ngân... Ly Ngân... Hu hu hu... Tôi không muốn nhảy nữa!”
Tôi bật khóc, giống như bị treo bên ngoài cửa sổ của căn nhà trăm tầng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã xuống và hóa thành miếng thịt vỡ nát.
Bạch Vô Thường bật cười mấy tiếng, nằm bò bên thành giếng, giơ tay bóp lấy tay tôi.
Tôi cảm giác xương cốt sắp bị ông ta bóp nát rồi.
“Tiểu nương nương, người đúng là trẻ con, nhảy giếng mà cũng sợ như vậy sao?”
Nhảy giếng mà thôi? Người bình thường đâu có ai nhảy giếng chứ!
Những hồn ma đó nhảy giếng cũng bởi vì họ đã uống canh Mạnh Bà, không còn biết gì nữa, nếu như ý thức bình thường, có ai không sợ đâu chứ?!
Mắt Bạch Vô Thường từ tử mở ra, bên trong đôi mắt ba lòng trắng mang theo tà khí sắc bén, ông ta từ từ thu lại nụ cười.
"Người sợ cũng rất bình thường, bởi vì... cái giếng này, vốn dĩ không phải là giếng hoàn dương, hì hì..."
Tôi cảm thấy sợ hãi, không phải giếng hoàn dương? Vậy là gì chứ?
Nơi này không một hồn ma nào, trên cánh cửa quấn đầy bùa chú và xiềng xích, quỷ sai canh cửa lại trừng mắt tức giận như vậy... ở dưới đó là nơi đáng sợ gì vậy chứ?
"Bạch Vô Thường, Thất gia... tại sao ông lại lừa tôi đến đây chứ? Tôi chưa từng đắc tội với ông! Nếu như Đế Quân biết ông..." Cơn tức giận trong lòng tôi làm tôi trở nên gan dạ hơn.
Bạch Vô Thường lắc đầu nói: “Để Quân biết cũng không sao cả, bởi vì đây là ý của Tử Vi đại đế... Tiểu nương nương, người cần phải rèn luyện bản thân nhiều hơn, nếu không, một kẻ tứ trụ thuần âm, dựa vào gì mà khiến cho Đế Quân đại nhân bận tâm suy nghĩ chứ? Thực không đáng, không đáng.."
Ông ta vừa nói, vừa dùng lực rút chiếc nhẫn Li Long trên ngón áp út bên tay phải tôi ra.
Tôi không có chút năng lực phản kháng, ông ta chỉ cần buông tay, tôi sẽ lập tức bị rơi xuống hố sâu vô tận đó.
“Tiểu nương nương, đây mặc dù không phải giếng hoàn dương, những cũng gần như vậy, người không cần sợ hãi, yên tâm mà đi đi..." Ông ta rút tấm bảng chỉ tên dài từ trong ống tay áo ra.
Ông ta dùng nó gõ lên trán tôi, cười nói: “Đừng oán hận tôi, mệnh lệnh của trung thiên Bắc cực Tử Vi đại để thì cho dù Cửu Trùng Thiên hay là thần thánh địa phủ U Minh cũng không ai dám chống đối lại, bao gồm cả Đế Quân đại nhân...”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm, những thứ thiên thần hư vô huyền ảo mơ hồ này đều vô cùng xa lạ với tôi, nhưng