Ngày hồn Chu cảnh, chiêu thao lục ánh, hồi hà xích đồng, huyền viêm tiêu tượng.
Bấm tay niệm thần chú, hơn nữa thấp giọng đọc chú ngữ, đây là ngày quân quyết cùng chú ngữ, khi sử dụng hướng thái dương mượn sinh khí
Phía sau tôi bên ngoài cánh cửa thổi tới một cơn gió ấm, cùng với ánh sáng đỏ trêи người hỗn hợp, trong nháy mắt đem cơn gió kia áp xuống dưới nền đất ở lầu một
” Anh, anh nhanh lên, đứng hồi lâu eo em không ổn”. Tôi quay đầu nhìn về phía anh tôi.
Anh tôi cầm điện thoại ngơ ngác nhìn tôi, Bạch vô Thường dùng tay áo rộng che miệng cười, híp đôi mắt tà khí kia nhìn chằm chằm tôi cười.
Tôi sợ gặp biểu tình Hắn như vậy, cặp mắt tà khí kia dường như có thể xuyên qua tất cả các cảm xúc ẩn giấu.
” Ách..Tiểu Kiều…… em tiến bộ rất lớn, so với hai tiểu tổ tông trong bụng còn động thủ nhanh hơn……” Anh tôi lẩm bẩm nói.
Cái gì? tôi còn chưa động thủ, chỉ là sợ cơn gió kia có ý kiêu thích, chọc đến hai tiểu tổ tông trong bụng kϊƈɦ động
Hai chúng nó một khi kϊƈɦ động, trong bụng tôi giống như bị một đoàn lửa hừng hực thiêu cháy, đến lục phủ ngũ nội tạng không được yên.
Điện thoại anh tôi nhận được từ áo choàng của từ nhã kỳ phát tới thông tin nhiệm vụ, còn nói nhiệm vụ này rất khó, không ai có thể hoàn thành, muốn anh tôi quay video chứng minh anh tôi đã đến thang máy tầng âm
” Xem ra vẫn là thang máy kia có vấn đề, đi thôi…..” Anh tôi cất điện thoại.
Anh tôi vẫn như cũ đi trước, cái đồng phù chỉ truyền cho trưởng tử trưởng tôn, không biết Thái Gia gia từ nơi nào tìm được, là vũ khí sắc bén trừ tà, ngậm ở trong miệng có thể phòng ngừa âm tà bám vào thân, bố tôi bị quỷ vương bám vào người, anh tôi lập tức mang đồng phù cho bố tôi ngậm, ông mới bình an về đến nhà, tuy rằng có đồng phù của anh tôi, nhưng sau đó vẫn bị quỷ vương xân chiến thần trí……
Giang khỏi Vân đã từng nói, đồng phù rất hữu dụng, chúng tôi cũng không biết từ đâu mà có, dù sao dùng tốt là được.
Anh tôi không hề sợ hãi, ngậm chắc đồng phù, theo cầu thang đi xuống
Nơi này tầng âm thứ nhất hơi kỳ lạ, phải đi xuống hai tầng cầu thang mới xuống tầng âm, tầng âm đen đến không nhìn thấy năm ngón tay, tôi vừa rồi dùng ngày quân quyết mượn khí cũng không thể chiếu đến nơi này.
Âm khí tràn ngập, không khí nặng nề, anh tôi móc đèn pin chiến thuật hướng hai đầu chiếu sáng, tầng âm nơi này là một dãy phòng, chẳng nhẽ là nơi ở của nhân viên?
Tầng âm, không khí nặng nề, không thông gió này ở thành phố rất phổ biến, vì tiết kiệm chi phí thuê nhà, rất nhiều người sẽ chọn ở tầng âm, hơn nữa thường là rất nhiều người ở đó, không khí ô nhiễm, không có ánh sáng mặt trời, khí sinh hoạt thường ngày cùng tà ɖâʍ ác khí đều trộn lẫn vào nhau, thật dễ dàng chêu chọc thứ không tốt
” Hihihi, nơi có có bé ngoan….. “Bạch vô thường cười lạnh, âm thanh đó ở nơi này thật đáng sợ, vốn dĩ không sợ, nghe được hắn cười lạnh cùng lời nói cổ quái, nhịn không được theo ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại…..
Ánh sáng của đèn pin chiếu vào lối đi an toàn, ánh sáng chiếu vào cuối góc, có một cái bóng co lại đó.
Có a phiêu là bình thường, nhưng a phiêu này là một bé ngoan?
Thoạt nhìn trông hơi nhỏ, giống như một đứa trẻ, co lại ở trong góc cuối hành lang, dường như cố gắng né tránh chúng tôi
Bạch vô thường haha cười lạnh, buông xuống đôi tay, áo choàng to rộng che khuất người hắn, phiêu đãng…… Tôi cảm thấy hắn so với a phiêu còn đáng sợ hơn nhiều.
” bé ngoan, đã chết nên đến minh phủ, ở chỗ này ngốc đã bao lâu, đều không thể lấy đi đồ vật……” Hắn cười lạnh nói.
Cái Bóng kia hơi giật giật.
Đột nhiên âm thanh vang lên:” ta muốn lấy lại.. ahhhhhhh…..ta xấu xí như vậy đi như thế nào? Đi như thế