Quan Trình Diệu? Đó là cụ cố của tôi.
Xem ra những chuyện mà nhà tôi đã trải qua, tôi chẳng hay biết một chuyện nào cả.
Anh tôi nhún vai nói: “Ông cố nói đó là nghiệp chướng, ông nội tôi bảo muốn trừ tà nhưng nguyên liệu để trừ tà tốn tới hơn mười triệu, tôi đang nghĩ cách kiếm tiền đây."
"Ta muốn hỏi em gái cậu, tại sao trên người con bé lại đậm tà khí chết chóc như thế?" Bà lão cau mày nhìn tôi nói: "Các ngươi vì kiếm tiền mà tiếp xúc với tà vật đúng không?"
Nói tới chuyện này anh tôi liền nổi giận, anh kể lể chuyện về đơn hàng đầu tiên của mình bị một tên tà sư theo dõi, hôm nay vừa mới giải quyết xong.
Sắc mặt bà lão nghiêm trọng: “Chết không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết, những người này trà trộn vào nội địa để truyền bá tà pháp, các ngươi cẩn thận kẻo bị trả thù, nếu xuất hiện tình huống không giải quyết được, thì cứ tới tìm ta."
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà lão này, có vẻ rất thân thiết với anh tôi, thấy tôi có vẻ tò mò, anh tôi mới giải thích một chút.
Thì ra bà lão này là họ hàng xa với mẹ tôi, sống cô độc nhiều năm nên bà rất thích anh tôi, cho nên định khế ước nhận làm cháu nuôi, anh tôi có nhiệm vụ đốt vàng mã cho bà, đổ mồ hôi.
“Nếu bà không phải quỷ... Sao anh lại dùng tiền Ngũ Đế gõ cửa?" Tôi thắc mắc hỏi.
Anh tôi bĩu môi nói: “Em không nghe thấy tiếng mèo kêu sao? Con linh miêu đó dữ lắm, tự tiện xông vào nhà sẽ bị nó làm cho xui xẻo."
“Vậy tại sao bà muốn anh đốt vàng mã cho, bà còn sống mà...”
"Chỉ là gửi tiết kiệm trước ở ngân hàng âm phủ thôi! Nếu lỡ ngày nào đó anh có mệnh hệ gì thì bà ngay cả người làm đám cho cũng không có, âm phủ mà không có tiền rất khổ”
Cho nên phải có người thân ở nhân gian thật sao? Tôi không nhịn được lại nghĩ tới những lời Phong Ly Ngân nói.
"Ta lấy đâu ra di động? Ngươi đốt cho ta sao?"
Tôi chính là bằng chứng và liên hệ duy nhất của hắn ở nhân gian đúng không?
Bà lão cho tôi gói thuốc, nói với tôi: “Cô bé, đồ mẹ con để lại đừng để nó bị mai một, muốn kiếm tiền thì dùng tên tuổi nhà họ Thẩm là tốt nhất.”
Tôi không hiểu lời của bà lắm, còn anh tôi chỉ cúi đầu không nói.
Mẹ tôi đúng là họ Thẩm, nhưng mẹ đã mất sớm rồi, ngay cả mặt của mẹ tôi cũng không nhớ rõ nữa... Hơn nữa bao năm nay tôi cũng chưa từng gặp họ hàng nào bên ngoại cả.
Chuyện này đã quấy rầy tâm trí tôi, tôi quyết định phải hỏi anh tôi cho ra lẽ.
Anh tôi bị tôi quậy không chịu được, dù sao anh cũng còn phải cầu xin tôi nấu cơm cho ăn mỗi ngày, vào ngày thứ ba tôi không chịu nấu cơm thì anh tôi đã không chịu đựng được nữa.
“Thanh Tiêu, cầu xin em, nấu cơm cho anh đi.. Anh nói với em là được chứ gì?” Anh lấy từ trong túi quần ra một cái la bàn nhỏ.
Đây là món đồ mà bố tôi rất quý, là đồ vật tùy thân trước đây mẹ tôi thường dùng.
“Phụ nữ Thẩm gia là chủ gia đình, ai ai cũng độc đoán không nói lý lẽ.” Anh tôi vừa ăn vừa nói: “Mẹ chúng ta là ngoại lệ, dịu dàng hào phóng, xinh đẹp nền n... Vậy mà lại cắm vào bãi phân trâu là bố, em xem anh đẹp trai ngọc thụ lâm phong, em xinh đẹp động lòng người như vậy đều là công lao của mẹ.”
"Nói ý chính!" Người anh này chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ.
Thì ra nhà họ Thẩm cũng là thế gia trong nghề, am hiểu chiêu hồn và phong thủy, trong nhà dù là nam hay nữ thì đều có danh tiếng, mà con gái trong nhà đối với việc chiêu hồn, thông linh có ưu thế bẩm sinh, cho nên con gái nhà họ Thẩm lợi hại hơn rất nhiều so với con trai, bởi vậy chỉ cho ở rể không cho gả ra ngoài.
Bố tôi là trưởng tử trưởng tôn cho nên không thể nào ở rể được, vì thế mẹ tôi đành bỏ trốn cùng ông.
“Không ngờ bố chúng ta cũng coi như có chút tài năng, chuyện bên nhà mẹ anh cũng không biết gì nhiều, nếu em muốn nghiên cứu thì cầm cái này đi, tự đọc sách mà học, phong thủy cũng không khó."
Anh tôi lại dặn: “Cẩn