Giang khởi vân nói tôi thấy cái gì?
Tôi co người lại trong chăn, theo tay anh ta nhìn ra bên ngoài.
Anh ta ngồi dậy, đi qua người tôi, vén màn lên, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt
Trong phòng không có người, tất cả vẫn như cũ
Ánh mắt tôi dừng lại ở cửa sổ, một bóng người cao lớn sừng sững đứng ngoài đó, không di chuyển
“Ahhh!!!” Tôi che miệng lùi về phía sau.
Giang khởi vân nắm tay tôi nói:” hừ. ……. Đừng sợ, ta ở đây..”
Nhưng hiện tại tôi lại đang trơn bóng, thật xấu hổ, anh ta vẫn còn tốt hơn tôi, tuy rằng vạt áo đã mở, nhìn không sót thứ gì, nhưng trêи người vẫn còn có áo
Quần áo cổ trang tuy rằng mặc hơi rườm rà, nhưng khi ân ái lại rất tiện lợi
Tôi đưa tay lấy váy ngủ mặc vào người, một chút dính nhớp lạnh băng từ chỗ nào đó chảy ra, làm mặt tôi đỏ lên
Nhưng bây giờ tôi lại không dám ra khỏi giường để rửa, thân hình cao lớn ngoài cửa sổ kia là ai?
Trong ngôi biệt thự này, ngoài thái gia gia và Dì Trương ra, bây giờ có thêm tôi, anh tôi, và giang khởi vân, sao bây giờ lại có người lạ?
Còn nữa, hắn đứng ngoài cửa sổ làm gì? Nghe lén sao?
“Đây là ai …” Tôi cau mày nhìn giang khởi vân.
Trong ánh mắt anh ta lộ ra một tia nghiền ngẫm:” ……. Ta không đoán được hắn có màu gì, chi bằng ta khiến hắn vào đây?”
Màu gì?
Đang nói truyện, tôi nhìn ra khe hở của cửa sổ, có thứ gì đó đang di chuyển
Tôi tưởng tôi hoa mắt, nên dụi dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, một sợi tơ hồng từ song cửa sổ đang tiến vào, tinh tế, từng chút từng chút kéo dài ra.
Sợi tơ hồng giống như một con vật có linh tính, tiếp tục trượt xuống, thân hình cao lớn ngoài cửa sổ kia từng chút đem sợi tơ hồng nhét vào bên trong, sợi tơ hồng ở bên trong tự tìm thấy hướng để đi
Giống một con rắn, chậm rãi bơi lội, bò vào phòng tôi
Vừa rồi tôi cảm thấy như có người trong phòng tôi đi lại, nhưng thân thể lại giống như quỷ áp giường, không thể nhúc nhích, hiện tượng này được khoa học giải thích là ” giấc ngủ tê liệt”, lúc này sóng điện não là biên độ sóng thanh tỉnh, sinh ra ảo giác vừa tỉnh vừa mơ, nhưng mà cơ bắp toàn thân co dãn đến mức thấp nhất, thấp đến ngón tay không thể di chuyển được.
Nhưng cách nói này là lời giải thích cho đại công chúng bình thường, người trong vòng tròn như chúng tôi, không tin vào khoa học này, người hành tẩu âm dương, linh thức vượt xa người bình thường, rất nhiều “cảm giác”, nhưng thật ra đó là một “dấu hiệu”
Dấu hiệu này thường đi cùng với nguy hiểm, sợi tơ hồng theo mặt đất bò đến giường tôi, tôi lo lắng nhìn giang khởi vân.
Anh ta hoàn toàn không lo lắng, mà ngược lại, trong ánh mắt lộ ra tia thú vị
“…. Tới, ɭϊếʍ”. Anh ta đột nhiên đưa tay lên miệng tôi
“Cái, cái gì?!” Tôi khϊế͙p͙ sợ nhìn anh ta
ɭϊếʍ?!
Lúc này, anh ta còn có tâm tình nghiền ngẫm tình thú sao? Hơn nữa tôi cũng chưa từng ɭϊếʍ ngón tay anh ta
” Nhanh lên”. Anh ta cười xấu xa, thúc giục:”.. … Đừng thể hiện vẻ mặt này, Mộ Tiểu Kiều, ta sẽ cho rằng em còn chưa ” ăn no”.
Là anh yêu cầu kỳ quái quá! Lúc này muốn tôi ɭϊếʍ ngón tay làm gì?
Tôi đỏ mặt, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ qua cho có lệ, anh ta lắc đầu nói:” không được, các đầu ngón tay đều phải ɭϊếʍ, cần khí vị của em dính lên”
Ngón áp út mạnh mẽ lại thon dài, đặt ở đầu lưỡi có một loại cảm giác khác thường, lạnh lạnh, tê tê, anh ta còn xấu ý, cố tình dùng ngón tay ấn đầu lưỡi tôi một cái, làm tôi mặt đỏ tai hồng
“… Được rồi.” Anh ta cười rút ngón tay ra, sợi tơ hồng kia giống như theo hương vị bơi lại đây, trực tiếp bơi thẳng vào ngón tay anh ta
Sợi tơ hồng quấn lên ngón tay áp út, sau đó yên ắng bất động.
” Trêи sợi tơ hồng có tóc của em”. Giang khởi vân khẽ cười:” cho nên, ta biết là tới tìm em”
Nhìn kỹ lại, thật sự trêи sợi tơ hồng có một sợi tóc dài quấn quanh, đây là tóc của tôi?
“Đừng sợ.” Giang khởi vân nói:” chỉ là vu thuật thôi”.
Vu thuật? Nghe tới từ này, tôi nhớ đến thân hình to lớn cường tráng của đại vu vương Mộ Vãn Thần.
Tăng, đạo, tục, trong dân tục, người am hiểu