Đầu óc rối bời, làm thế nào đây? Có phải lại liên quan đến trường phái của tên tà sư đó không?
Tô Mộng kéo tôi đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Không ngờ rằng Triệu Hiểu Như tính cách hướng nội mà lại có thể phóng túng vậy!”
Tôi lắc đầu, giọng nói đó không phải của Triệu Hiểu Như!
“Tô Mộng, cậu đến nhà ăn trước đi, tớ đến thư viện một lát, gọi trước đồ ăn cho tớ luôn." Tôi vội vã chạy tới phía khác của sườn núi Tình Nhân, đây là con đường khi rời khỏi đó buộc phải đi ngang qua, tôi sẽ đợi ở đây.
Khoảng hai mươi phút sau, tôi nhìn thấy người con trai đó đi ra, tôi cũng đỡ căng thắng, không chết là tốt rồi.
Nhìn mà nhìn hắn ta bước đi loạng choạng, bộ dạng như bị yêu tinh hút đi tinh lực, hơn nữa trên mặt còn có nụ cười ngây dại đầy quỷ dị - chỉ có hai mươi phút thôi mà, không đến mức thoải mái thành ra như vậy chứ?
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Triệu Hiểu Như đi ra ngoài.
Tôi giả vờ như đang vội đi đến nhà ăn, chạy va phải người cậu ấy.
"Xin lỗi, xin lỗi nhé! Ủa, Triệu Hiểu Như, là cậu sao?" Tôi diễn hơi gượng gạo, nhưng mà cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Mắt Triệu Hiểu Như hoe đỏ, giọng nói cũng có chút khàn khàn, là do làm quá dữ dội sao?
"... không sao đâu." Cậu ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.
Giọng nói bây giờ của cậu ấy rất bình thường, hoàn toàn không phải là giọng nói khi nãy!
“Tiểu Như, cậu sao vậy? Cậu khóc à..." Tôi không sờn lòng, tiếp tục hỏi.
Cậu ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi, lắc đầu nói: “Không, không sao đầu... tớ chỉ là, khụ, cổ họng không thoải mái, ngứa rát, ho rồi ứa nước mắt thôi mà."
Tôi gật đầu, đúng lúc Tô Mộng gọi điện đến, tôi lấy cớ này rồi đi luôn.
Biểu cảm của cậu ấy rất bình thường, không giống như bị ma ám.
Hơn nữa vùng trên hai lông mày cũng không có khí đen, chỉ có sắc mặt nhợt nhạt, mắt ửng đỏ, không giống chủ động đi bán thân, ngược lại giống bị người khác sỉ nhục vậy.
Tôi trở về nhà nói cho anh tôi chuyện này, anh tôi vừa nghe thấy tà sư đã căng thẳng.
“Này, trường phái của tà pháp đó, nghe nói được lưu truyền từ Tàng Địa, nhưng đã sắp bị diệt ở nơi đó rồi. Tà pháp của họ chia làm hai bộ phận, một là làm chuyện hoang dâm để hút dương khí, hai là cho quỷ Hán Địa ám lên người, khi ám lên nó sẽ không kiểm soát tinh thần mà chỉ khiến người này phục vụ cho bọn họ, không ngừng cống hiến cho bọn họ như tẩy não vậy!”
Anh tôi chà chà tay, lấy quyển sổ ghi chép ra tìm đến phần tài liệu mà bố tôi giữ lại.
“Vậy chúng ta làm thế nào đây, nếu như người của Tà phái đến báo thù, với khả năng của hai chúng ta... có lẽ ngay cả năng lực phản kháng cũng không có nữa.”
"Ông chồng quỷ đó của em đâu rồi? Xuất hiện hay chưa?"
Tôi lắc đầu: “Em không biết hắn ở đâu, dù sao đi nữa cũng không xuất hiện trước mặt em."
Anh tôi chặc lưỡi, không tình nguyện nói: “Xem ra chúng ta phải đến chợ Quỷ một chuyến rồi, phải mua chút đồ để phòng thân mới được, anh nhớ chợ Quỷ có cửa hàng độc quyền bán bùa chú."
Tôi im lặng hồi lâu, chợ Quỷ rốt cuộc có bao nhiêu cửa hàng độc quyền vậy chứ?
“Nhưng mà cũng đắt lắm, những người bán mấy thứ đó ép người cũng ghê gớm lắm... hay là chúng ta đi một chuyến?” Anh ấy hỏi ý kiến của tôi, tiền trong nhà đều do tôi giữ mà.
Tôi gật đầu, tôi cũng rất tò mò chợ Quỷ là nơi như thế nào.
Trước đây anh tôi đi cùng bố đến đó mấy lần, anh lái xe đưa tôi ra ngoài.
"..Chúng ta lái xe đi sao? Có thể đi tới Âm Sơn sao?"
“Đương nhiên không thể! Chỉ có thể đến lối vào của chợ Quỷ thôi!" Anh tôi lườm tôi một cái.
Lối vào của chợ Quỷ ở đất cực âm, anh tôi lái xe đưa tôi đến nghĩa trang cạnh đó, nghĩa trang bây giờ đã được tu sửa rất chỉnh trang, còn có đội quản lý chuyên biệt, không đáng sợ chút nào.
Anh tôi đi vòng tới phía sau nghĩa trang, nơi đó trồng một cây liễu lớn ở bên hồ nước.
Cây liễu vốn dĩ là một trong những cây ma, hồ nước lại là nước chết, ban ngày đến đây cũng sẽ cảm được từng trận gió lạnh mà nổi da gà.
Huống chi bây giờ anh tôi còn đến vào nửa đêm để... đốt tiền giấy!
“Đã trả phí qua