Giang khởi vân bàn tay thật đẹp, ngón tay thon dài mạnh mẽ từ từ mở ra, như thể một đoá bạch ngọc u đàm nở rộ trong bóng đêm.
Một danh chương nho nhỏ màu đỏ, chất liệu ấm áp, lại như máu kiều diễm.
“….. Anh vẫn đưa nó cho tôi sao?” Tôi thăm dò hỏi.
Giang khởi vân khẽ cười:” không đưa cho em thì đưa cho ai?”
Anh ấy xoắn sợi tơ hồng, lại lần nữa treo trêи ngực tôi, danh chương giống như nhụy hoa, lẳng lặng nằm giữa đoá Mạn Châu Xa che lấp vết sẹo kia.
” Nếu tôi lại đánh mất lần nữa thì phải làm sao?” Tôi lo sợ.
“Hừ….. Còn có thể làm gì? Lại đi tìm, mang về cho em”.
” Lại, lại, lại đánh mất thêm lần nữa thì sao?” Tôi cười hỏi.
“. … Dù có mất một trăm lần cũng là của em”. Anh ấy bất lực thở dài, nói:” vẫn đề ấu trĩ như vậy, trả lời có ý nghĩa sao? Em chỉ cần biết thứ này của em là được”.
Anh ấy ôm tôi nằm xuống, ở sau tai tôi cười nói:” ….. Em thật quá nhỏ, vấn đề ấu trĩ như vậy, cũng có thể thoát ra khỏi cái đầu nhỏ bé của em”
” Cùng so sánh với anh, trêи đời này có ai không nhỏ sao?” Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy.
Anh ấy nhắm mắt lại, hơi thở lạnh lẽo lướt qua đầu vai tôi.
Mái tóc màu đen nằm rải rác trêи gối đầu, nhẹ nhẹ từng đợt, từng đợt dây dưa bên nhau
Kết tóc kết tóc, thiện xanh đen ti, nguyện kết đến khi đầu bạc
Hầu hết thời gian anh ấy dành cho tôi là vào ban đêm, trong phòng, trêи giường, cho nên ái ɖu͙ƈ dây dưa giữa chúng tôi người khác cảm nhận không nổi.
Người khác không biết anh ấy ôn nhu, thâm tình, cũng không biết tôi cố chấp cuồng si.
” Anh đừng cười tôi ấu trĩ, tình ái sẽ làm nhân tâm già đi”. Tôi quay đầu cọ cọ vào chóp mũi anh ấy
“Đúng không.” Anh ấy không cho là đúng
“….. Cũng sẽ làm nhân tâm nhỏ hơn”
Anh ấy nhắm mắt, thanh thản cười cười.
》
Sáng sớm hôm sau, lâm ngôn thấm xuất hiện trước cửa hàng nhà tôi
Anh tôi hiếm khi chạy xuống lầu gặp cô ấy:” lâm tiểu thư, có phải đã bị gia pháp hầu hạ không?”
( Đôi này đúng kiểu, yêu nhau lắm cắn nhau đau)
Lâm ngôn thấm ủy khuất méo miệng, kéo chiếc váy dài lên để lộ đầu gối, trêи hai đầu gối có hai vết bầm rõ ràng.
” Mẹ tôi yêu cầu tôi quỳ xuống trước bước ảnh của gia gia, quỳ bốn giờ liền, chính anh trai tôi trở về giải cứu tôi”.
Anh tôi khoé miệng giật giật:” …. Có bị đánh không?”
Lâm ngôn thấm lắc đầu, lẩm bẩm nói:” tôi không biết tư đồ hội trưởng lại lợi hại như vậy, cư nhiên tính toán bắt anh đi đền tội cho một nhóm người….. Nếu hai người mà bị bắt, tội của tôi thật lớn”
Nghe cô ấy giảng giải chuyện của ngày hôm qua, tôi cảm thấy eo tôi từng đợt khó chịu, ngồi cũng không ngồi được, muốn đi lên trêи lầu nằm một lát, rồi gọi lâm ngôn thấm đến phòng nói chuyện phiếm
Nhưng lúc leo lên cầu thang, tôi cảm giác có thứ gì đó từ phía dưới chảy ra, tôi sợ hãi chạy nhanh về phòng.
Tôi bước vào phòng tắm, vừa thấy một chất dính dính, giống như thạch trái cây chảy ra
Cái này là cái gì?!
Tôi lo lắng đến không thôi, nhưng trong bụng lại không có phản ứng gì, ngoại trừ bị hai tiểu tổ tông đá tới đá lui.
Tôi vội vàng mở cửa phòng, hô to:” anh ơi, anh mời ô lão thái lên đây đi”
” Làm sao vậy? Tiểu kiều?” Lâm ngôn thấm thấy tôi vội vàng như vậy, cô ấy cũng lo lắng:” có phải cô thấy máu đỏ không? Tôi gọi bác sĩ và xe cứu thương nhé?”
” Thấy máu đỏ … Không có, tôi cảm thấy hơi khác lạ”. Tôi siết chặt tà váy, nghĩ thầm, nếu tôi sinh, tôi sẽ nhanh chóng gọi cho giang khởi vân.
Bố tôi, anh tôi, tham lang đang đứng ở cửa, muốn bước vào nhưng lại cảm thấy bất tiện
Ô lão thái nói:” đây là nút nhầy chặn ở cổ t.ử ƈυиɠ bị bong ra, sắp sinh rồi….. Đừng sợ, bình tĩnh chút, những thứ đến không dễ, sẽ không giống người bình thường.”
Bà ấy bắt mạch tay cho tôi, hơi híp mắt lại, khuân mặt nhăn nheo hững hờ thanh thản, bà ấy đã từng đở đẻ cho bao nhiêu đứa trẻ khác thường, đặc biệt là ở những năm cũ.
Trong thời gian đại loạn, mạng người như cỏ rác, cô hồn ác quỷ phiêu đãng lang thang, nhân lực chống lại trời, đất, con người,