"Tại sao lại là cô? Tôi cũng muốn biết tại sao lại là cô!”
Ánh mắt hắn giống như sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
"Quan Thanh Tiêu, nếu cô đã không thể thoát khỏi vận mệnh này thì hãy chấp nhận nó, nếu như không phải tôi tốt bụng, hai năm trước cô đã chết rồi, nếu như cô không muốn chết thì đừng tìm hiểu những vấn đề không nên hỏi đến.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở lạnh giá của hắn quanh quẩn bên đầu mũi.
"...Được, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi nữa." Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để cho nước mắt rơi ra.
Hắn không hề giải thích, cũng không muốn nói rõ bất cứ chuyện gì cho tôi.
Dùng giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững nói với tôi đừng có hy vọng hão huyền.
Lại dùng một chút ánh mắt thương xót, làm cho tôi tham vọng.
Đúng là một sự hành hạ...
Tôi lấy mu bàn tay che mắt mình lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi làm căn phòng không còn tối đen, nhưng tôi lại thấy mình vẫn đang nằm dưới tầng hầm dưới quê.
Giao hợp cơ thể, nhưng mãi không thể giao hợp trái tim.
Tôi cảm thấy váy ngủ bị vén lên, vén lên rất cao, chiếc váy sợi bông màu trắng che đầu tôi lại.
Lúc nhẹ lúc mạnh, không có kỹ xảo, cũng không dịu dàng, chỉ có những lần lưu luyến lặp đi lặp lại, làm cơ thể cuối cùng cũng từ bỏ việc kháng cự.
Đây là lòng tốt của hắn sao? Tôi cười đau khổ nắm chặt lấy tấm vải bông màu trắng che mặt đó, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Khi hắn mổ xẻ từng tấc da thịt của tôi, tôi cảm thấy từ bỏ tất cả là lựa chọn thông mình nhất.
Đừng dùng tình cảm, cũng đừng rung động.
Giống như quan niệm của gia tộc chúng tôi, sống chết có số, phú quý tại thiên.
Còn tôi, sống chết tại hắn, tình dục cũng vậy.
Hắn có quyền sinh quyền sát với tôi, còn tôi chỉ có thể giống như bây giờ, trần truồng cơ thể, không nhìn gì, cũng không hỏi gì.
Hiếm khi nào hắn lại có khúc “dạo đầu" được một lúc, cơ thể cảm thấy cũng không còn đau đớn gì nhiều, mới bắt đầu biết đòi hỏi khoái lạc.
Hắn rất hài lòng với phản ứng như vậy.
Khi tia nắng ban mai chiếu qua rèm cửa, tôi mệt mỏi muốn ngủ, còn hắn vẫn đang hưởng thụ.
Hắn giơ tay lên từ từ vẽ những đường cong cong vẹo vẹo trước ngực tôi, đây là cái gì... vẽ bùa chú lên người tôi sao?
Tôi mơ màng nhấc tay lên muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng không còn chút sức lực nhúc nhích ngón tay, không bắt được gì.
Khi tôi tỉnh dậy đã sắp buổi trưa rồi, chăn được đắp gọn gàng lên người tôi, nhưng ra giường... không nói nữa, tí nữa rồi thay vậy.
Sửa soạn bản thân xong, việc đầu tiên tôi làm chính là nhét ra giường vào máy giặt.
Đúng lúc anh tôi vác cái đầu như tổ quạ đi xuống, lim dim nhìn tôi hồi lâu rồi cười nham hiểm hỏi: “Mấy tuổi rồi còn tè dầm ra giường chứ?”
Tôi...
Tôi đỏ mặt.
Anh ấy cười ha hả rồi đi đánh răng rửa mặt, còn không quên nhắc nhở tôi: “Làm nhiều rau vào, chú đến ăn cơm đấy."
Tôi không ngờ rằng ngày hôm qua chú có thể kịp thời đến cứu chúng tôi, sau khi chú cãi nhau một trận với ông nội, đã hai năm không về nhà, chúng tôi cũng không gặp chú ấy.
“Thanh Tiêu, Ngạn Hạo, chú đem theo chút đồ ăn cho bọn cháu đây." Chú còn chưa thay đồng phục, xách theo hai hộp thịt vịt nướng mua trên đường.
Bữa cơm này kéo dài hai tiếng đồng hồ, tôi biết được rất nhiều chuyện từ những lời chú ấy nói.
Thì ra con mèo đen mà hôm qua tôi nhìn thấy là con mèo của bà già dơ, ngày hôm đó ngón tay mà nó tha về là được phát hiện ở đó.
Bà ấy biết chúng tôi bị nhốt ở đó, bèn gọi điện thông báo cho chú.
“Chú à, công việc của các chú thường tiếp xúc với người chết, cảnh sát các chú không sợ sao?" Anh tôi hỏi.
"Chưa từng nghe chính nghĩa luôn thắng cái tà sao? Mặc bộ đồng phục này có thể chặn lại rất nhiều tà khí... đương nhiên, sẽ không bằng thứ trong bụng