Tôi có chút sợ Bạch Vô Thường, hắn luôn trêu chọc tôi, mà tôi lại không dám phản bác.
Giang Khởi Vân hợp nhất linh hồn bị phân ra ở giữa pháp trận, anh ấy kéo tôi vào ngồi trong lồng ngực, tôi ngẩn người, không phải anh ấy nói muốn thi pháp sao?
” Anh muốn làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“….. Em cứ ngoan ngoãn ngồi là được!” Anh ấy thì thầm vào tai tôi:” khi có người khác, ít hỏi vì sao, ta lười phí miệng lưỡi để trả lời…..”
Tôi thấy bộ dáng của Giang Khởi Vân khi phân phó cho cấp dưới làm việc, gần như là dựa vào ánh mắt và ngộ tính của cấp dưới.
Anh ấy lại rất kiên nhẫn giải thích cho tôi vài câu… Có phải do tôi quá ngốc không?
Trước đây anh ấy không thích nói nhiều với tôi. Kể từ khi hai tiểu bảo bảo được sinh ra, anh ấy bắt đầu chỉ cho tôi, có một số điều tôi không hiểu, anh ấy cũng kiên nhẫn nói nhiều hơn vài lời
Tây Vương Mẫu nương nương nói anh ấy dạy bảo tôi, xem ra anh ấy đã nghe lời.
Nhưng ôm tôi ngồi trong lòng như vậy, lại tại nơi tà khí tận trời này, nhìn thế nào cũng không thấy ổn.
Tôi nghẹn lại lòng hiếu kỳ, mím môi không nói ra tiếng
Xem anh ấy bấm tay niệm thần chú, đôi tay như u đàm tung cánh, đầu ngón tay ánh sáng lấp lánh, như hoa sen nở rộ, một chút chiếu sáng địa ngục u ám tối tăm này.
Hoá ra huyết trì thật sự có máu.
Từng gợn sóng màu đỏ sẫm tầng tầng đẩy ra, nếu một giọt máu là một lần nghiệp chướng, thật là nhìn không đến biên giới huyết trì có bao nhiêu nghiệp chướng cần siêu độ?
Tôi ẩn ẩn nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng đang quay cuồng trong huyết trì, nhìn kỹ, đó là một khối tứ chi dị dạng
“Ahh …” Tôi vội vàng che miệng.
Bạch Vô Thường giơ lên ngón tay thon dài, đặt lên môi mỏng, làm động tác im lặng với tôi.
Tôi cắn môi bưng miệng lại.
Đây là tứ chi bên trong không gian của thi ma còn sót lại sao? Vẫn còn ở trong huyết trì chưa hoà tan?
Vừa nghĩ về điều đó, bên trong liền quay cuồng hiện lên một đầu người.
” Ơ”! Là thân thể của Tư Đồ Lâm.
Các nhân vật cốt lõi của Tư Đồ Gia đều là tà đạo, một đám trở thành quái vật, ở huyết trì cũng hoá nghiệp chướng bất tận của bọn họ sao?
Hắc Vô Thường thật nghiêm túc ngồi ở vị trí hỗ trợ của mình, còn Bạch Vô Thường cái tên không có sự kiên nhẫn này, phiêu phiêu đãng đãng đi vào bên trong hồ, híp cắp mắt tà ác kia nhìn sâu vào trong bóng tối, lắc đầu nói:” thứ chết kia không thể phân hủy được, thật là da dày thịt béo…..”
Tôi có chút lo lắng, nếu ở đây quá lâu, đầu thất đầu tiên tiến đến nhân gian, có phải sẽ có rất nhiều quỷ hồn tác loạn?
Hiện giờ đã có rất nhiều âm hồn không thể đưa về Minh Phủ rồi đúng không? Cái thi ma kia rốt cuộc phải như thế nào mới có thể biến mất?
Một đoá hoa sen có kϊƈɦ thước bằng cái bát xuất hiện bên hồ, phảng phất như ngôi sao đầu tiên xuất hiện trong đêm tối.
Phía sau tôi, thân thể của giang khởi vân phát ra ánh sáng rực rỡ, thời điểm đó, nước ở huyết trì dường như vẫn yên lặng……
Từng đoá hoa sen nhỏ từng tầng từng lớp màu trắng xuất hiện bên cạnh huyết trì, từ từ lan dần ra giữa.
Thành trì chết chóc này, dường như đốt lên ngọn đèn dầu, từ bi siêu độ, làm dòng máu đen tối hoá thành một bông hoa sen mỹ lệ tốt lành.
Tiểu Kiều…..
Tôi bàng hoàng nghe thấy giọng nói của anh ấy, hiện lên ở trong đầu những thanh âm mát lạnh.
Nơi này cũng có quỷ hồn mà em từng Độ U, em cũng có thể làm được……
Như bị mê hoặc, tôi vô thức đưa tay lên, ngón cái đặt lên ngón út, những ngón tay còn lại xoay trái phải, ngón tay hơi hơi gập lên, dựng thẳng hướng lên trời, đây là động tác Kim Kiều Độ U, có thể siêu độ.
Tôi nhìn thấy đầu ngón tay có một hơi thở quanh quẩn, một đoá hoa sen nhỏ không thể nhỏ hơn nữa xuất hiện trêи đầu ngón tay của tôi, nếu là anh tôi, khẳng định anh sẽ nói, có dùng kính lúp soi cũng không thấy được.
Trong đầu tôi, phảng phất nghe được giọng nói của anh ấy: em thật là dại dột……
Thật sự ngu ngốc sao? Tôi tưởng là có tiến bộ chứ
Nhưng chút pháp lực này khẳng định không đủ để giúp anh ấy, thôi thì tôi ngoan ngoãn ngồi im vậy.
Người phía sau ôm chặt lấy tôi, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai tôi, nắm lấy tay tôi, ngón tay tay anh