Giang khởi vân bước vào phòng, liền nhìn thấy tiểu đồng tử ôm hồ lô lớn dựa vào cửa sổ ngủ, trong miệng vẫn ngậm kẹo ʍút̼, nước miếng chảy dài xuống vạt áo.
Tôi theo vào, lặng lẽ lấy kẹo từ miệng tiểu đồng tử ra, hắn dụi dụi mắt nói:” tiểu nương nương, sao không cho ta ăn?”
“….. Ngươi sẽ bị sâu răng!” Tôi bất lực nói:” ăn ngũ cốc uống hoa màu sẽ bị đau nhức, không thể nghĩ mình là tiên gia mà quá mức như thế được”
Tiểu đồng tử phồng má, có chút bất mãn, sau đó cười nói:” tiểu nương nương thật tốt”
Giang khởi vân liếc nhìn hắn một cái:” được rồi còn muốn thế nào? Người còn không về, ăn vạ ở đây làm gì?”
“. … ăn vạ ở nơi này để ăn kẹo có được không? Ta cũng vì chuyện ngài mà làm mấy việc rồi, không có công lao cũng có khổ lao, tiểu nương nương cho ta một chút kẹo để khen thưởng không được sao?” Tiểu đồng tử cõng hồ lô ở trêи lưng, chuẩn bị rời đi.
” Nếu rảnh thì đến nhà ta chơi, bất kì lúc nào cũng có kẹo, thi thoảng ta cũng sẽ cung phụng cho ngươi, nhưng không được ăn quá nhiều”. Tôi cười nhìn hắn nói
Tiểu đồng tử gật đầu cười hì hì, thân hình dần dần biến mất
Giang khởi vân nhấc miếng gạc trêи người tham lang ra, nhìn cơ thể đang khôi phục của hắn, khẽ nhíu mày nói:” tiểu gia hoả này phúc lớn mạng lớn, lá gan cũng lớn”
” Hắn như vậy là vì cứu Vu Quy và U Nam, nếu không anh sẽ phải đi huyết trì vớt hai đứa nhỏ….. Ít nhiều gì hắn…….” Tôi nhìn làn da đỏ hồng của Tham Lang mà đau lòng, bàn tay giơ lên chạm chạm vào hắn
Hắn vẫn có ý thức, vẫn cử động được ngón tay, nhưng đôi mắt và đầu lưỡi bị thương rất nặng, nước trong hồ sen của tiểu đồng tử chỉ có thể phục hồi cơ thể, không thể phục hồi được phách bị tổn thương.
Trình bán tiên cúi đầu nói:” đế quân đại nhân, chỉ e cần ngài phải làm gì đó để củng cố hồn phách”
Giang khởi vân gật đầu, lúc này tôi nghe thấy tiếng khóc của Vu Quy, không cần phải nói, nó khóc chính là đang đói, còn U Nam bây giờ, khẳng định là đang ʍút̼ ngón tay
Tôi vội vàng đi đến phòng ngủ của mình, một mình nãi nãi không quản được hai tiểu bảo bảo uống sữa, đứa nhỏ biết khóc là có sữa uống, cho nên Vu Quy luôn là người uống sữa trước tiên.
Tôi bé U Nam lên, nó đột nhiên đưa tay túm lấy áo tôi, đôi tay loạn xạ hất đổ bình sữa, nhưng không bị rơi trêи mặt đất, mà được tiểu linh miêu theo sau bắt được
” Tiểu Nghiệt, ngươi đừng cào hai tiểu bảo bảo nha”. Tôi dặn dò, cầm bình sữa đi trần qua nước nóng.
Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Tiểu Nghiệt đang nhẹ nhàng dùng đầu ủi ủi tã lót của U Nam, U Nam đưa tay túm lấy tai nó, nó không tức giận, ngược lại còn híp mắt với vẻ thích thú.
Thật là hài hòa … Tôi nhịn không được cắn môi cười cười
Hình ảnh này có thể biến trái tim thành một cây kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm mại.
U Nam bật cười, lại còn phát ra tiếng ê ê a a, nãi nãi nói, hai đứa nhỏ này nhất định có sự thông minh bẩm sinh, tôi dỗ dành hai tiểu bảo bảo ngủ, thấy cửa phòng của tham lang đóng chặt, nên đành phải tắm rửa sạch sẽ thu dọn chính mình….
Giang khởi vân đã trở lại….. anh ấy đã trở lại….. Cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm đi ngủ
Ý nghĩ ngu ngốc này không kéo dài đến một giờ đồng hồ, tôi liền cảm giác được trêи người có rất nhiều sức nặng, giang khởi vân nghiêng người ôm tôi, nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi
“… Sao vậy?” Lòng tôi có chút bất an.
” Nhìn em này”. Anh ấy nhẹ nhàng nói, đưa tay từ dưới vạt áo hướng lên trêи để tìm kiếm.
Không cần biết bao nhiêu lần, chỉ cần da thịt của anh ấy chạm vào tôi, liền gợi lên tia lửa vi diệu, tê tê dại dại cảm giác này lan toả ra khắp người, anh ấy không nặng không nhẹ nhào nặn vuốt ve cắn ʍút̼, môi hôn chìm đắm, nhanh chóng kiến đầu óc của tôi trở nên u mê
Sương mù kiều diễm khiến cho ɖu͙ƈ vọng bị kìm nén bấy lâu bùng cháy, cảm giác khẩn trương bao lâu nay không còn, đến giờ phút này lại hiện lên trong đầu tôi.
Đã lâu rồi….. Lâu rồi anh ấy không