“….. Có anh thì sao, anh một bộ dáng dung túng ….. Khiến em thật phiền lòng, giống như ngồi trong chảo lửa vậy, mà anh lại còn rất bình tĩnh, hừ, thật tức giận…..”
Những cảm xúc khó chịu này, khiến tôi co rúm người lại, mà không có chỗ để giải toả, đành phải trút giận lên người anh ấy.
Anh ấy khẽ cười, đẩy tôi xuống gối, thấp giọng nói:” những thăng trầm của nhân gian, nhân tình thiện ác ân oán, ta đều xem đến nhàm chán rồi, còn có cái gì mà không bình tĩnh được nữa?”
” Hừ, em không có đạo hạnh cao thâm giống như anh, bất kể có chuyện gì, nội tâm cũng không hề gợn sóng”
” …… Không phải là không có gợn sóng, có một số thời điểm, ta cũng sẽ mất bình tĩnh”. Anh ấy lắc đầu
Ánh mắt anh ấy trong veo, tôi nhịn không được mà hỏi:” lúc nào? Lúc nào thì tức giận?”
” ừm, không bình tĩnh, gần đây nhất hẳn là ở trong cơ thể của em….. khi đó chỉ muốn mang xem đi xoa nát, thấy em nước mắt lưng tròng cùng sung sướиɠ ….haha….” Anh ấy cười cười, nhéo eo tôi.
Tên này, cư nhiên còn có tâm tư tán tỉnh
Có lẽ đối với đế quân mà nói, khi làm chuyện lớn không nên ư ư a a, không đúng, khi yêu, ư ư a a càng quan trọng
Chuyện đại sự anh ấy cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần vẫn còn trong vòng âm dương luân hồi, thì anh ấy sẽ có thái độ sống chết mặc bay
Anh ấy đã quen nhìn phàm nhân, con kiến, nhân nhân quỷ quỷ lăn lộn mù quáng rồi, cuối cùng vẫn như cũ, quay về quy luật bất vạn, bất biến —- cùng sinh cùng diệt
Có lẽ tôi cũng nên học hỏi tâm thái bình tĩnh của anh ấy?
Khi tinh thần tôi quay trở lại, anh ấy đã thoả mãn thả ngực tôi ra, theo xương quai xanh vào đến cổ, khẽ cắn.
Dòng điện tê dại làm tôi từ bỏ suy nghĩ đi một lúc, ngón tay bắt lấy vai anh ấy, da thịt mát lạnh bao vây kiên cố quanh cơ bắp ….. một cảm xúc quá quen thuộc.
” ….. Làm sao? Đau hả?” Anh ấy có chút chột dạ.
Sao có thể không đau ….. Loại trướng đau cũng gần giống như vậy ….. tiếng vang dính nhớp này, nghe thấy xương cốt đều vỡ vụn.
Tôi vô thức nắm chặt tay anh ấy, không nghĩ đến anh ấy lại chú ý đến cảm xúc của tôi như vậy
” ….. trước kia anh không có dịu dàng như vậy”
” không dịu dàng mà có thể làm em cậy sủng mà kiêu như vậy sao, nhìn xem, nuôi dưỡng em trở thành cái gì rồi …. ” Anh ấy có chút thô bạo, mang tôi đè lên chăn bông, từ phía sau cắn vào bả vai tôi.
” trở thành cái gì….?” Tôi buồn cười, trấn tĩnh lại hơi thở, chờ động tác tiếp theo.
Anh ấy cúi người xuống đè tôi, cái miệng nhỏ của tôi thở phì phò, nghe anh ấy bên tai thì thầm nói:” …. Da thịt của em đều tẩm ra mật, nếu không dịu dàng với em, còn có thể nuôi dưỡng em ngọt ngào đến vậy sao?”
Tôi cắm môi, khẽ cười, ừm, ngọt ngào.
Những mỹ phẩm chăm sóc da, những đồ ăn cao sang, tiền tài vinh hoa phú quý …. tất cả đều là những thứ ở trong lòng nữ nhân
Nhưng những cái đó, không thể nuôi dưỡng nữ nhân đến ngọt ngào như vậy, đó hẳn là tình yêu đi.
Tình yêu, ái ɖu͙ƈ, nhu tình, mật ý, quấn quýt si mê, hoà quyện …. Từ toàn thân thể đến ba hồn bảy phách đều không chia lìa.
Suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy không nên coi thường cái cô công chúa quỷ chu hơi thị này.
Cô ta mang theo một lực lượng lớn các tín đồ đuổi theo, liều mạng với người ngoại tộc ở thây sơn biển máu, tầm nhìn xa trông rộng cùng với tâm tư lòng dạ của cô ta so với người thường nhất định cao hơn vài phần
Giang khởi vân có thể không coi trọng cô ta, nhưng cũng không được chủ quan mà coi thường.
Nếu cô ta dừng tay lại, nhất định là có thể cảm thấy Minh Phủ sẽ không động vào cô ta.
Tôn thần tiên gia đều kiêng kị dính đến nghiệp chướng, huống chi cô ta ưu điểm, khuyết điểm, thị phi đều có đủ, nên ban đầu đã là một nhân vật gây tranh cãi.
Thần thông không địch lại nghiệp lực,
Đây là lời nói mà mỗi người tu luyện đều phải nhớ kỹ, không chỉ họ, mà hầu hết những người bình thường cũng hiểu đạo lý này
Tạo nghiệp, theo như lời nói thông thường chính là tìm đường chết
Không kính sợ, không kiêng nể, sẽ luôn mang mạng nhỏ của mình đi chơi quá trớn.
Thân phận