Không khí lạnh giá, cảm giác ẩm ước lạnh lẽo đó làm cả người tôi run lên.
Trên da nổi lên lông măng nho nhỏ, thần kinh trở nên căng thẳng, thậm chí còn dần dần cảm thấy sợ hãi.
Hai tay của tôi bị quặt ra sau lưng, bị một bàn tay lớn của hắn giữ lấy.
Lực ở bàn tay kia lúc mạnh lúc nhẹ, làm tôi đau đến run lên, cảm giác nhẹ nhàng như lông bay đến.
Cả người tôi không ngừng run lên, nước mắt không nhịn được tuôn ra.
Chảy qua gò má, rớt ở ngực, bị lưỡi hắn cắn mút lấy, hắn cúi đầu lên men theo xương quai xanh, cổ và cằm... sự mềm mại lạnh giá đó lướt qua mỗi tấc da tấc thịt, cuối cùng dừng lại ở mắt.
...Sao cô lại thích khóc như vậy chứ?” Giọng nói hờ hững có chút bất mãn: “Đau cô cũng khóc, thoải mái cô cũng khóc, bây giờ chỉ mới dạo đầu cô cũng khóc?"
Giọng nói mang đầy hơi thở nguy hiểm, tôi không hiểu được hắn.
Không thể hỏi, không thể từ chối.
Có khi quan tâm, có khi hờ hững.
Ánh mắt hắn có khi lạnh nhạt xa cách, có khi lại có chút thương xót.
Rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Một chút đau khổ như bị dòng điện chạy qua khiến cho tôi đột nhiên hiểu ra một câu.
Hắn thường xuyên nhấn mạnh: “Quan Thanh Tiêu, cô là vợ của tôi, phải nhớ bổn phận của một người vợ."
Sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, còn phải mang thai.
Hắn đã nói với tôi bao lần, tôi là của hắn, tôi là của hắn... cũng nói tôi có thể gọi hắn là phu quân, hắn cho phép tôi gọi như vậy.
Nhưng hắn lại chưa từng nói, hắn là của tôi.
Tôi thuộc về hắn.
Nhưng hắn lại không thuộc về tôi.
Sao trước đây tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ?
Tôi đột nhiên cười lên thất thanh, hắn là ai chứ? Phụ nữ hầu hạ hắn có thể ít sao.
Tôi đừng quá vọng tưởng về cái xưng hô vợ này.
Phải nhớ kỹ lấy thân phận tế phẩm này. Đương nhiên, tôi có thể là tế phẩm, lẽ nào
người khác không thể sao?
Hắn sống suốt bao nhiêu năm, chứng kiến mọi sự biến đổi chuyển thay của vạn vật của con người trên thế gian này, còn cả đời này của tôi chỉ là khoảng thời gian chớp mắt của hắn.
Nhân sinh sống rồi chết, âm phủ luân hồi chuộc tội, cho dù đắc đạo phi thiên, hay hồn bay phách tán, với hắn chẳng qua chỉ là phù du mà thôi.
Thân phận tế phẩm này của tôi đối với hắn cũng chẳng là gì cả, chỉ có đứa con trong bụng là còn có giá trị mà thôi.
“Phu quân... ha ha..." Tiếng cười lạnh nhạt, chế nhạo bản thân đã bị u mê thời gian qua.
Ánh mắt hắn u ám: "Gọi tiếp đi.”
Đôi môi ẩm ướt mềm mại chạm đến bờ môi tôi, đây là lần thứ hai hắn chạm vào môi tôi kể từ sau nụ hôn đầu tiên vào đêm ma chay cưới hỏi của hai năm trước.
Tôi nghe lời khẽ mở miệng, cắn nhẹ lấy đôi môi mềm mại của hắn, mơ màng gọi: “Chồng ơi...”
Đột nhiên, tôi nhìn thấy đôi mắt cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ.
Nổi lên gió bão, hủy diệt yên tĩnh, giống như muốn xé nát tôi.
Tôi nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, Bạch Vô Thường từng nói, đế quân của chúng tôi không phải ngươi kiên nhẫn đâu, tiểu nương nương, đừng không biết xấu tốt đấy.
"Dạo đầu" mà trước đây hắn nói, hình như cũng không tốn quá nhiều sức lực đã đạt được hiệu quả mà hắn muốn.
Tôi không biết hắn có tạo kết giới cho xe hay không, khi đầu tôi bị hắn làm cho rối tung rối mù, tôi đột nhiên nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của một người phụ nữ đang đố kỵ.
Là Thẩm Thanh Nhụy sao?
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng chỉ có nước mắt chảy ra.
Thực ra cảm giác này rất quái dị, thân thể của hắn lạnh giá, nhưng có thể thiêu đốt tôi, sau đó tôi lại dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm nóng lên từng tấc da tấc thịt của hắn.
Khi kết thúc, tôi dựa lên vai hắn, đột nhiên nghĩ đến bà già lưng còng ở chợ Quỷ đó.
Bà ấy nói với tôi, cho dù là chồng