Tôi quay đầu nhìn, là Trần Tố Hinh, cô ta quấn mình bằng cái khăn tắm lớn trong phòng thay đồ rồi chạy vào đây.
“Chị họ, chúng ta tắm chung đi.” Cô ta cười hì hì rồi nhảy vào trong bể tắm.
Bể tắm đủ cho hai chúng tôi cách nhau một khoảng hơn nữa chúng tôi cũng đang che bằng khăn tắm, vậy nên tôi cũng không thấy xấu hổ, nghĩ mình chỉ ngâm người lúc rồi vào đi ngủ, không thèm để ý đến đứa em họ lảm nhảm này.
"Chị họ..." Cô ta chớp mắt, tiến lại rồi khẽ hỏi: "Những cái vết này đều là người cõi âm đó làm sao?" Cô ta tỏ vẻ ngưỡng mộ chỉ vào những vết hôn trước ngực tôi.
Tôi không muốn thảo luận những vấn đề này với người khác, chỉ hờ hững nói: “Em mới mười sáu tuổi, không nên tò mò về những vấn đề này."
Cô ta không hài lòng bĩu môi nói: “Khi chị mười sáu tuổi đã lên giường cùng người cõi âm đó rồi, dựa vào gì mà nói em nhỏ chứ...”
"Vậy thì em cũng đi kiếm một người cõi âm rồi kết hôn để trải nghiệm xem sao."
"Không đâu, em không muốn chết." Cô ta bĩu môi: “Chị nói cho em đi mà, thỏa mãn sự tò mò của em đi, em cũng chưa từng làm với người khác..."
Tôi rất ghét cô ta, cái kiểu khai sáng tư tưởng thì tự đi mà tìm hiểu, tôi cũng không phải là giáo viên sinh lí.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ta vội kéo khăn tắm lại, tôi bất ngờ bị kéo tuột khăn tắm, cả người không mặc gì đứng ở đó.
"Oa, đẹp quá!" Cô ta mở to mắt nhìn cơ thể của tôi.
“Cô bị điện sao!” Tôi tức giận, kéo lại chiếc khăn tắm bị ướt quấn người lại.
Trần Tố Hinh vểnh môi kêu lên: “Đều là con gái với nhau có gì mà... em cũng cho chị xem là được rồi." Nói xong cô ta kéo chiếc khăn tắm ướt đẫm quấn trên người xuống.
Tôi không hứng thú gì xem cơ thể cô ta, nhưng món trang sức trên cổ cô ta đã làm tôi chú ý đến.
Đó là một sợi dây đỏ được quấn quanh lại nhiều tầng, phía dưới treo một cái khóa trường mệnh.
Nếu như cái sợi dây đỏ quá dài rồi thì cắt ngắn đi không phải được rồi sao? Sao lại quấn quanh nhiều vòng như vậy chứ, như vậy thì rất mốt sao?
Cô ta nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn vào chiếc khóa trường mệnh, ngơ ngác hỏi: “Cái này có gì đáng xem chứ? Em đã đeo nhiều năm lắm rồi."
"...Rất nhiều năm? Đều dùng sợi dây đỏ dài như vậy sao?" Tôi hỏi.
Trần Tố Hinh gật đầu: “Mẹ em đeo cho em đấy, nói độ dài của sợi dây đỏ dính liền với bát tự của em, nói em không được cắt ngắn đi, chỉ có thể quấn quanh cổ như vậy."
Thật sao? Độ dài sợi dây đỏ gắn với bát tự? Cách nói này sao tôi chưa từng nghe bao giờ?
“Sợi dây dài như vậy mà em không thấy phiền phức sao." Tôi tùy hứng hỏi một câu, nhanh chóng rời đi.
Buổi tối hôm đó, tôi đã nằm mơ.
Tôi mơ thấy một người phụ nữ hiền hòa tết tóc đang cười với tôi, lờ mờ giống như người bảo mẫu thường dỗ dành tôi ngủ khi còn nhỏ, nhưng khi tôi lại gần, hỏi tên bà ấy, có phải là họ hàng trong nhà tôi không, bà ấy lại biến mất.
Làm tôi ngủ không yên giấc, càng đáng sợ hơn là, cửa phòng tôi đột nhiên bị đập mấy tiếng.
"Thanh Tiêu! Bảo bối mau mở cửa đi!” Giọng nói của anh tôi vang lên ngoài cửa.
Tôi sững người, cái người này nửa đêm lại lên cơn điện à?
Tôi mở cửa ra, anh tôi liền bước vào, đóng cửa lại, sau đó dán mấy tấm bùa giấy lên trên cánh cửa, sau đó ngồi nơi mép giường cả người run rẩy.
"Người, người chồng quỷ của em có ở đây không? Có thể nhờ hắn ta xem thế nào không?" Anh tôi ôm lấy chăn của tôi, nói chuyện mà răng cũng run lập cập.
"Anh nhìn thấy cái gì rồi?" Tôi tò mò hỏi.
Anh tôi mà cũng bị dọa sợ đến mức thế này sao? Hơn nữa đây còn là nhà thờ tổ, cụ cố cũng sống ở đây, xung quanh đều là người hiểu về phong thủy âm dương, có con ma nào