Thì thế nào……
Thì em tự bước đi hoặc là cũng không để ý đến anh nữa?!
Những lời này tôi không nói ra, hơn nữa tôi không rời xa anh ấy được.
Rời xa anh ấy không được……
Những kiểu lời nói này có chút không có tiền đồ, không tự tôn, không mạnh mẽ.
Nhưng thật sự tôi muốn cùng anh ấy ở bên nhau, dù trước đây chúng tôi đúng là hai đầu xa xôi không thể với tới nhau được.
Anh ấy đã từng nói qua rằng sẽ để tôi sống cô độc hết quãng đời còn lại, không tới làm phiền tôi nữa. Khi ấy tôi cảm thấy đây là sự giải thoát, còn bây giờ lại cảm thấy là một nỗi sợ hãi.
Không có người phụ nữ nào mà trái tim băng giá cả.
“……thì không quấy rầy anh, em lại đi tìm đường.” Tôi rủ mắt xuống, không nhìn sang anh. Tôi sợ không kiềm chế được bản thân mình.
Lâu như vậy không có gặp anh, tôi thật nhớ giọng nói và hơi thở của anh. Tôi nắm chặt tay, móng găm vào thịt.
Dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân.
Làn khói xanh của Giang Khởi Vân giống như liều thuốc độc nơi xương cổ chân, bay nhè nhẹ đến bên người tôi. Loại khoảng cách ám muội và riêng tư bí mật ấy cơ hồ khiến cảm xúc tôi tan vỡ nhanh chóng.
Anh ấy muốn làm gì?
” Mộ Tiểu Kiều! Em không nên tới nơi này…… Ở đây, nếu mà em hiểu không thông suốt, thì không ra ngoài được.”
Hiểu không thông? Không ra ngoài được? Có ý gì?
Tôi không tìm thấy được chút hơi ấm tình cảm nào từ sâu trong đôi mắt đen kia của anh. Đây là phần linh hồn tách rời hay là ác niệm của anh ấy?
“…… Lời này của anh là có ý gì?” Tôi có chút run rẩy.
Nếu như thứ này là ác niệm của Giang Khởi Vân……
Ác niệm của anh ấy trước đây bị Quỷ vương mặt máu dung hợp, nên đã có pháp lực rất lớn, giờ chỉ dựa vào đôi tay trống rỗng của tôi……chống lại thế nào?
” Là ai bảo em bước vào…… Bạch Vô Thường?” Anh ấy nén giọng hỏi.
Tôi vội gật đầu, nói với giọng nghẹn ngào:” Không phải em muốn tới làm phiền anh toạ vong, là Thất gia hắn…… Em cũng không biết hắn đã làm gì. Nói chung, lúc em đã ở trêи giường ngủ rồi, thì nghe lờ mờ thấy tiếng của hắn trong phòng, nói với em cái gì mà ‘ có lợi ích’. Tiếp đó bỗng nhiên em ngã ngay xuống khỏi giường ấy, lập tức…lập tức nhìn thấy cảnh tượng khác rồi……”
Tôi không biết những lời giải thích này anh ấy nghe có lọt tai hay không.
Anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu nói:” Bạch Vô Thường…… Không! Không phải hắn…… Hắn vẫn chưa có bản lĩnh lớn như thế này……”
Tôi nhíu mày, lẽ nào mình đã bị ngấm ngầm tính kế?
Không phải Bạch thất gia bắt nạt tôi, mà là bị người ta sắp xếp xong rồi đưa đến nơi đây?
” Em, em chỉ muốn tới tìm vị quỷ thần không đầu kia thôi! Chính là vị ở trước cửa cung ấy! Sau đó Bạch thất gia đề nghị em đóng con dấu thay anh, hắn nói công vụ đã chất chồng như núi…… nên em dùng danh chương giúp đỡ anh___ Đúng rồi, em đã lấy danh chương xuống rồi!”
Tôi sờ sờ ngực, thời điểm tôi đang ngủ, là Tiểu Nghiệt cầm danh chương đóng con dấu giúp tôi đấy!
” Danh chương mất rồi?” Anh ấy hơi hơi nheo mắt lại.
” Xin lỗi…… Em không có làm mất! Tiểu Nghiệt đang cầm đóng dấu giúp em thôi……” Tôi phồng má, có đôi chút khó chịu. Lần này là kẻ nào lại tính kế với tôi?
Để có thể mời được Bạch Vô Thường tình nguyện tới diễn xuất, ắt hẳn là vị nhân vật quyền năng nào nhỉ?
Phần linh hồn Giang Khởi Vân dường như đã im lặng một lúc lâu, chợt trầm giọng cười phá lên:” Chỗ này chỉ có Thanh Hoa Đại Đế Thái Nhất Tôn Thần cho phép thì mới có thể bước vào……”
“Ồ?! Vậy đây là…… Thái Nhất Tôn Thần cho phép em bước vào nơi này tìm anh?”
Tôi hơi khó tin. Thái Nhất Tôn Thần không phải là người cực kỳ hoà nhã và dễ gần, một mực bao che khuyết điểm như thế?
Ông ta lừa tôi đến đây để làm cái gì?
Giang Khởi Vân đã hiểu rõ, mỉm cười:” …… Em biết đây là chỗ nào không?”
Tôi ngẫm nghĩ, nhỏ giọng trả lời:” Em nghe nói…… anh toạ vong ở bên trong Li Hoan Cảnh của Thanh Hoa Trường Lạc Giới……”
Anh ấy cười hừ một tiếng:” Li Hoan Cảnh…… Thời gian ở nơi đây dài nhất……”
” Ý anh là gì?” Tôi không hiểu nên hỏi.
” Một ngày ở bên ngoài là một năm ở chỗ này…… Ta nói chuyện với em lâu như vậy, thời gian ở bên ngoài chỉ mới trong một cái nháy mắt, đã hiểu chưa?” Anh ấy hỏi.
Tôi cau mày hỏi:” Nói như thế…… Khi ở bên ngoài em cảm thấy anh đã rời đi